Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giết Thiết Duệ hay không đều không sao cả, nếu có thể được đến Man Thần Đỉnh hoàn chỉnh, buông tha cho Thiết Duệ không phải là điều không thể. Lục Ly chỉ sợ đây là âm mưu của Thiết Duệ, dù sao tên Man tộc này cũng thông minh và âm hiểm hơn xa Nhân tộc bình thường.
Hắn trầm ngâm một lát mới nói:
- Ngươi trước giải trừ liên hệ tinh thần với Man Thần Đỉnh, để ta luyện hóa Man Thần Đỉnh đã. Đồng thời địa điểm ngươi phục hồi nắp đỉnh phải cách chỗ này trăm dặm, phương viên trăm dặm không được có Man tộc. Còn nữa... Ta sẽ để Tiểu Bạch chui vào trong người ngươi, nếu ngươi có bất kỳ dị động nào, Tiểu Bạch sẽ lập tức bóp nát tâm tạng ngươi, ngươi đồng ý, ta mới có thể tha mạng cho ngươi.
Tròng mắt Thiết Duệ thoáng lấp lánh, cắn răng nói:
- Thành giao!
Ấn ký tinh thần trong Man Thần Đỉnh tan biến, Lục Ly tiện tay thu lại thân đỉnh để Tiểu Bạch thuận theo tay hắn chui vào, tiềm phục phía dưới tâm tạng Thiết Duệ.
Để Tiểu Bạch chui vào là bởi vì Tiểu Bạch không sợ lôi điện. Dù Thiết Duệ dùng lôi điện đánh lén, Tiểu Bạch vẫn có thể nhẹ nhõm chống chọi được, sau đó cắn vụn tâm tạng Thiết Duệ.
Hơn nữa, Lục Ly ở ngay sát bên cạnh, thần niệm một mực khóa chặt Thiết Duệ, nếu Thiết Duệ có dị động, Lục Ly cũng có thể tấn công đánh giết Thiết Duệ.
Thiết Duệ nuốt vào một viên đan dược, để vết thương ngừng chảy máu, sau đó thành thành thật thật cầm lấy nắp đỉnh đi theo Lục Ly tiến về nơi xa.
Nơi này cách đại bản doanh Man tộc quá gần, Lục Ly sợ Thiết Duệ giở trò, bởi thế phải đi ra cách đại bản doanh xa thêm chút nữa. Hắn để Thiết Duệ đi ở phía trước, hắn theo sau lưng, thần niệm thời thời khắc khắc khóa chặt đối phương.
Lại đi hơn mười dặm, gặp được một đám Man tộc, chẳng qua không đợi Lục Ly nói chuyện, Thiết Duệ đã lập tức lệnh cho đám Man tộc lui lại. Bên dưới tâm tạng hắn còn đang có một con thú nhỏ trông chừng, sao hắn dám làm loạn? Con thú nhỏ kia ngay cả Man Thần Đỉnh đều có thể cắn thủng, tâm tạng hắn thì đã là gì?
Tiến vào trong một sơn cốc nhỏ, Lục Ly thấy đi vậy đã đủ, liền để Thiết Duệ bắt đầu hàn lại nắp đỉnh. Thiết Duệ rất thành thật, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một ít khoáng thạch màu đen kỳ dị, sau đó phóng thích lôi điện, bắt đầu hàn gắn nắp đỉnh.
- Hả?!
Lúc Thiết Duệ phóng thích lôi điện, Lục Ly thoáng có chút căng thẳng, dù sao Tiểu Bạch cũng đang ở trong người hắn, vạn nhất hắn dùng âm mưu quỷ kế nào đó tấn công Tiểu Bạch thì sao?
Cũng may Thiết Duệ không làm loạn, một lòng một dạ tập trung hàn gắn nắp đỉnh, dùng lôi điện hòa tan khoáng thạch, từng chút từng chút đi hàn gắn lại lỗ thủng trên nắp đỉnh.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly lại không có nửa giây buông xuống cảnh giác, thần niệm thời thời khắc khắc khóa chặt Thiết Duệ, tùy thời có thể xâm nhập vào trong Hồn Đàm Thiết Duệ.
Nửa ngày, lỗ thủng trên nắp đỉnh đã được lấp đi phân nửa, Thiết Duệ không thấy có bất kỳ dị động nào, vẫn cứ một mực hàn gắn nắp đỉnh. Bốn phía cũng rất yên tĩnh, không có Man tộc nào dám tới gần.
Một ngày sau!
Toàn bộ lỗ thủng trên nắp đỉnh được lấp đầy, Thiết Duệ lại vẫn không dừng lại, tiếp tục phóng thích lôi điện tôi luyện. Qua hai ba canh giờ, nắp đỉnh lóe lên quang mang, hắc quang không ngừng lấp lánh, lúc này Thiết Duệ mới ngước mắt lên nói:
- Được rồi, nắp đỉnh đã phục hồi xong, ngươi chỉ cần luyện hóa nắp đỉnh và thân đỉnh, bán Thần khí này sẽ là của ngươi.
Lục Ly khẽ gật đầu, mở miệng nói:
- Ném nắp đỉnh qua đây!
Thiết Duệ lắc đầu nói:
- Ngươi phải thề trước, nếu không ta tình nguyện hủy đi nắp đỉnh này.
Thề thì đơn giản, Lục Ly dựa theo yêu cầu từ Thiết Duệ, trang trọng lập xuống Đấu Thiên huyết thệ. Nội dung lời thề lại được Lục Ly nói rất cẩn thận, ý là trong tiểu chiến trường lần này sẽ tha cho Thiết Duệ một mạng, nhưng không có nghĩa sau này sẽ vĩnh viễn không đánh giết Thiết Duệ. Thiết Duệ nghe xong mới thở dài một hơi, đứng dậy ném nắp đỉnh cho Lục Ly.
Lục Ly tiếp lấy nắp đỉnh, thần niệm đảo qua, xác định trên đó đã không còn ấn ký tinh thần của Thiết Duệ mới gật đầu hài lòng nói:
- Được rồi, ngươi có thể đi, ta nói lời giữ lời, lần này tha ngươi một mạng! Tiểu Bạch, đi ra!
Hưu!
Vết thương sau lưng Thiết Duệ đã kết sẹo, lúc này lại bị Tiểu Bạch lần nữa móc ra một lỗ máu, Tiểu Bạch bay vụt trở về. Thiết Duệ nhe răng nhếch miệng kêu lên một tiếng đau đớn, nói:
- Nhân tộc, lần này tính là Thiết Duệ ta bại, sau khi trở về ta nhất định nỗ lực tu luyện, lần sau gặp lại ở Thí Ma chiến trường, Thiết Duệ ta tất giết ngươi!
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, phóng thích Mệnh Luân bay về nơi xa, chỉ để lại một câu:
- Tiểu man tử, lần sau lại mang bán Thần khí đến cho ta, ta vẫn sẽ hội tha ngươi một mạng.
-
- Lục Ly đã đi xa, nét mặt Thiết Duệ dần trở nên âm trầm, phẫn nộ vung nắm đấm lên, san bằng mỏm đá xung quanh thành bình địa.
Chẳng qua lát sau hắn lại cười lạnh, nói:
- Tên Nhân tộc ngớ ngẩn, Man Thần Đỉnh thế này là do Man Thần lão tổ của chúng ta đích thân luyện chế, dù bị ngươi đoạt đi thì đã sao? Không phải Man tộc chúng ta, căn bản không cách nào luyện hóa, ngươi có cầm đi thì cũng chỉ là một đống sắt vụn.
...
Hô hô!
Lục Ly mang theo Tiểu Bạch toàn tốc bay nhanh, nửa đường gặp được mấy tên Man tộc, những tên Man tộc kia vừa thấy hắn lập tức trốn đi, căn bản không dám dừng lại giao thủ.
Lục Ly cũng không để ý, cứ thế phi hành suốt nửa canh giờ mới tiến vào trong một sơn động, miệng thở dốc hổn hển. Trên mặt vừa chất đầy hưng phấn, lại vừa có chút mỏi mệt, mấy ngày này hắn cảm giác cứ như vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.
Bảy ngày bảy đêm bị nhốt đó, áp lực trút lên người hắn là rất lớn, thiếu chút thì tinh thần sụp đổ. Không ngờ nhờ có Tiểu Bạch mà tìm ra được đường sống, còn chiếm được bán Thần khí Man Thần Đỉnh.
- Tiểu Bạch, lần này phải cám ơn ngươi!
Lục Ly đón Tiểu Bạch từ trên vai xuống, đặt ở trong tay, nhìn làn da cháy đen của nó, cảm khái nói:
- Tiểu Bạch, ngươi thật lợi hại, không ngờ có thể cắn thủng bán Thần khí!
Hí hí