Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói xong Lục Ly không quản Cơ Mộng Điềm mà đảo mắt nhìn về phía Điệp Phi Vũ nói tiếp:
- Điệp Phi Vũ, ở trong ấn tượng của ta, ngươi là một tiểu mỹ nữ ngây thơ đáng yêu. Ta một mực không tin tưởng ngươi cấu kết với bọn họ cùng nhau làm xằng làm bậy, làm ra chuyện độc địa đốn mạt thế này, ngươi... Khiến ta rất thất vọng!
Ánh mắt Lục Ly lần nữa di động, nhìn về phía Dương Hiên nói:
- U Minh Giáo Dương Hiên, Lục Ly ta chưa từng có xung đột gì với ngươi. Tại sao ngươi nhiều lần muốn mưu hại ta? Dù lần này có thể giết chết ta, chẳng lẽ ngươi không sợ gia gia ta tỉnh lại, không sợ phụ thân ta quấy cho U Minh Giáo trời long đất lở?
- Còn nữa, hai vị đường huynh thân ái của ta!
Cuối cùng, ánh mắt Lục Ly dừng ở trên người Lục Toan Lục Nghê, hắn không nhìn Lục Nghê mà khóa chặt Lục Toan, nói:
- Lục Toan, không thể không nói, ngươi là đối thủ đáng sợ nhất mà ta từng gặp qua, quyền mưu trí tuệ ngươi độc bộ thiên hạ. Vốn Lục gia có được con em như ngươi, hẳn là điều may mắn. Đáng tiếc... Ngươi dùng thông minh vào sai chỗ!
- Ta đã rời khỏi Lục gia, đời này liền sẽ không trở về. Bởi thế ta không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với địa vị của ngươi, vị trí tộc trưởng Lục gia ... Lục Ly ta còn không thèm để ý. Vì sao ngươi cứ phải nhiều lần muốn trí ta vào chỗ chết? Nói cho cùng trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, ngươi mưu hại đường đệ ruột của mình, sau này chết đi ngươi làm sao còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông Lục gia?
Nói xong, Lục Ly quét mắt liếc nhìn thần sắc chúng nhân, vẻ xấu hổ trên mặt Điệp Phi Vũ càng đậm, còn về đám người Lục Toan Lục Nghê Cơ Mộng Điềm Dương Hiên thì vẫn cứ mặt không biểu tình, tựa hồ lời Lục Ly vừa nói chỉ như cái đánh rắm.
Cơ Mộng Điềm khẽ thở dài, mở miệng nói:
- Lục Ly, đến nước này rồi, ngươi lại vẫn cứ chấp mê bất ngộ? Thành thật nhận sai đi, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, quay đầu đích thân thỉnh tội với Thí Ma Điện, chúng ta há lại làm khó dễ ngươi?
- Đúng vậy!
Dương Hiên gầm lên, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, chỉ về phía Lục Ly nói:
- Lục Ly, chúng ta cho ngươi hai lựa chọn, một là dập đầu nhận tội, quay đầu đi Thí Ma Đường thỉnh tội, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không chúng ta chỉ còn cách thay trời hành đạo.
Lục Toan lắc đầu, cúi mặt xuống, thần sắc tràn đầy thất vọng, không nói nửa lời, tựa như lão tăng nhập định.
Mấy người phía sau Dương Hiên sát khí tăng vọt, thật ra tất cả mọi người ở đây đều biết Lục Ly sẽ không dập đầu, bằng không hắn cũng đã không đánh giết trưởng lão Lục gia ở Thần Khải Thành, bởi thế bọn hắn sớm đã âm thầm chuẩn bị ra tay.
Lục Ly giận quá mà cười, lại không nói nhảm nửa lời, khóe miệng nhếch lên cười dữ tợn, sát khí cuộn trào, tựa như một con chó chăn cừu bị đàn sói vây quanh, khiến chúng nhân nhìn mà sống lưng lạnh toát.
- Ha ha ha!
Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, đám người Cơ Mộng Điềm như lâm đại địch, Lục Toan đột nhiên mở mắt ra, từ trong mắt, hàn quang tóe ra bắn khắp bốn phía.
Có đạo thân ảnh màu trắng bay vụt đến, một thanh niên lưng vác cự kiếm bay xuống, người này tướng mạo rất tuấn dật, khí vũ hiên ngang, khí chất xuất trần, tựa như thần tiên.
Không ngờ giữa đúng thời khắc then chốt, Thiên Địa Trủng Dạ Lạc lại hiện thân.
Dạ Lạc đứng cách sau lưng Lục Ly hơn mười thước, quét mắt liếc nhìn toàn trường một lượt, sau đó cười lên giễu cợt nói:
- Dạ Lạc ta sống hơn hai mươi năm, đã từng một mực lấy mình là con em mười hai Vương tộc làm vinh. Hôm nay gặp chư vị, Dạ mỗ cảm thấy làm con em mười hai Vương tộc với các ngươi là một loại sỉ nhục. Việc này Dạ mỗ vốn không muốn quản, nhưng các ngươi quá bỉ ổi, Dạ mỗ sợ danh tiếng con em Vương tộc bị các ngươi bôi đen, thế nên Dạ mỗ tuy bất tài, song cũng nguyện lĩnh giáo chư vị mấy chiêu.
Ân oán giữa Lục Ly với mọi người, Dạ Lạc cũng đoán được vài phần.
Mới đầu Lục Ly chỉ có thù với Lục Toan Lục Nghê, trước kia Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ đều không quen biết Lục Ly, tự nhiên lấy đâu ra ân oán.
Vốn người chúng nhân muốn giết là Khương Khinh Linh, vì sao phải giết Khương Khinh Linh? Chủ yếu là do Cơ Mộng Điềm giật giây.
Nguyên nhân không cần nói cũng biết, vì danh xưng đệ nhất mỹ nhân Trung Châu. Hơn nữa Khương gia xuất hiện một thiên kiêu, Linh Lung Các sẽ theo đó đè áp Luân Hồi Cung, trở thành thế lực lớn nhất Trung Châu, khi ấy rất nhiều tài nguyên vốn nằm trong tay Luân Hồi Cung sẽ bị cướp đoạt đi.
Nhân tộc xuất hiện thiên kiêu là chuyện tốt, nếu Nhân tộc đang lúc yếu thế, toàn tộc nhất định sẽ vỗ tay reo mừng, ai nấy đều nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, sợ tên thiên kiêu kia vẫn lạc.
Nhưng giờ thì khác, mấy ngàn năm qua Nhân tộc một mực luôn rất cường thế, ép cho tứ tộc không thở nổi. Bởi vậy đối với các đại gia tộc mà nói, Nhân tộc xuất hiện thiên kiêu chưa hẳn đã là chuyện tốt, ngược lại còn ảnh hưởng tới lợi ích của các đại gia tộc...
Hơn nữa phong bình về Khương Khinh Linh trước giờ luôn rất không tốt, tính cách quái đản, làm việc không kiêng nể gì, cũng không nể mặt con em mười hai Vương tộc. Nếu để cho Khương Khinh Linh thuận lợi trưởng thành, sau này bọn họ tất sẽ bị Khương Khinh Linh đè lên đánh, uất ức cả đời.
Cho nên...
Đám người Lục Toan Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Điệp Phi Vũ mới mưu đồ với nhau, Cơ Mộng Điềm cũng đã từng đi tìm Dạ Lạc, ám hiệu qua mấy câu, lại bị Dạ Lạc nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.
Sau đó mới có chuyện liên quân tứ tộc vây giết Khương Khinh Linh, chỉ là Dạ Lạc không biết đám người Lục Toan làm sao triệu tập được đại quân tứ tộc, điểm này hắn vẫn luôn nghi hoặc.
Đến sau Lục Ly đại phát thần uy, một thân một mình đánh tan đại quân tứ tộc. Kế hoạch của chúng nhân bị hủy từ trong trứng nước, mưu đồ và nỗ lực bấy lâu cũng hóa thành bong bóng.
Lúc này Khương Ỷ Linh đã ở trong đại bản doanh Nhân tộc, đám người Lục Toan sao dám làm loạn? Nhiều người như vậy nhìn vào, nếu còn đi mưu hại Khương Khinh Linh, sau khi đi ra Khương Thiên Thuận tất sẽ xé xác bọn họ.