Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Sau khi tìm được Lục Ly, chuyển cáo ý ta, nói không thể giết người!
Lục Hồng Ngư và Lục Lân cũng điều người, đồng thời cả hai cũng tự thân xuất động, đi tìm Lục Ly. Nhân lúc sự tình còn chưa triệt để ác hóa, nhất định phải tìm tới Lục Ly, đồng thời ngăn cản hắn.
Điều động nhiều người như vậy, tin tức khó tránh khỏi tiết lộ đi ra. Sau khi vô số võ giả biết được đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị Lục Ly bắt đi, lúc nào cũng có thể mất mạng, trọn cả đại bản doanh lập tức sôi trào.
Ai nấy đều kinh hãi, cảm giác như bầu trời sắp sụp xuống bất cứ lúc nào, một khi năm người kia bị giết, Thí Ma Thành và Trung Châu tuyệt đối sẽ trời long đất lở.
Khương Khinh Linh đợi suốt sáu ngày, cuối cùng ngồi không yên, nhiều người như vậy đi ra tìm Lục Ly, lại vẫn không ai tìm thấy. Mỗi người đều mang theo mình một chiếc ngọc phù cảnh báo, nếu tìm tới Lục Ly sẽ lập tức bóp nát ngọc phù, nhưng sáu ngày qua đi mà vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Khinh Linh đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thương thế linh hồn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng muốn đích thân đi ra tìm, đám người Khương Hỗ vội hốt hoảng ngăn trở.
Khương Khinh Linh phái rất nhiều người đi ra, Khương Hỗ lại chết sống không chịu đi, là bởi vì Lục Ly từng hạ tử lệnh, nếu Khương Khinh Linh có gì bất trắc, hắn sẽ lấy đầu Khương Hỗ!
Lục Ly là ai?
Đó chính là sát thần, là người ngay cả đám Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều dám giết, nếu Khương Khinh Linh xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt sẽ không để ý giết thêm một mạng như Khương Hỗ.
Vì mạng nhỏ của chính mình, Khương Hỗ đương nhiên phải ngăn trở Khương Khinh Linh, hắn đau khổ quỳ gối xuống, cầu xin Khương Khinh Linh đừng đi ra. Thậm chí Khương Hỗ còn nói nếu Khương Khinh Linh muốn đi ra, vậy phải giết hắn trước.
Tính cách Khương Khinh Linh trước nay luôn rất dứt khoát, chuyện đã quyết định, không thứ gì có thể ngăn cản được, thế là trực tiếp thả ra Phệ Hồn Ma Điệp kích choáng Khương Hỗ, sau đó thản nhiên rời đi.
Sau khi tỉnh lại, Khương Hỗ vội vàng triệu tập mười mấy người đuổi theo. Hắn vận khí không sai, đuổi nửa ngày cuối cùng cũng bắt kịp Khương Khinh Linh.
...
Lục Ly còn đang bôn tẩu trên hoang dã, không phải là người Khương Khinh Linh phái ra vô năng. Mà là Lục Ly sớm dùng thần niệm thăm dò được phụ cận có người, sau đó lập tức lách mình tránh đi.
Lúc này linh hồn Lục Ly cường đại cỡ nào? Chính hắn đều không biết, linh hồn của hắn trải qua thần lực cải tạo, đã có bước nhảy vọt về chất, cường độ dự tính phải siêu quá Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Bởi thế thường thường đều là hắn sớm trước một bước thăm dò được phụ cận có người, trong khi người ở phụ cận đều không biết hắn, thế là hắn liền đi vòng tránh ra.
Hắn còn định tới đại bản doanh Man tộc, hỏi dò Thiết Duệ xem làm sao để tăng cường uy lực Man Thần Đỉnh. Dù không hỏi ra được gì, hắn cũng có thể để Man tộc bắn ra lực lượng lôi điện, bổ sung năng lượng cho Man Thần Đỉnh.
Mấy ngày này Man Thần Đỉnh được thu lại trong đầu Tiểu Bạch, Lục Ly cũng không biết tình hình bên trong. Tiểu Bạch một mực không đi ra, điều này chứng tỏ trong Man Thần Đỉnh vẫn đang rất bình tĩnh, những người kia không có dị động, cũng chưa chết đi, thế nên Tiểu Bạch mới không có phản ứng.
Đám người Cơ Mộng Điềm Lục Toan Dương Hiên quả thực vẫn chưa chết!
Nhưng bọn hắn còn thống khổ hơn cả chết, thậm chí có người bắt đầu nảy sinh ý định tự sát.
Sáu ngày qua đối với bọn hắn mà nói quả thực không khác gì dày vò dưới Địa Ngục, lôi điện không ngừng bắn xuống, không ngừng oanh kích, bọn hắn lại bó tay hết cách, chỉ biết giơ thân ra gánh chịu.
Hiện tại tất cả bọn hắn đều đã không chạy, cũng không né tránh, cứ thế ngồi xếp bằng hoặc nằm trên sàn ngạnh kháng. Bởi vì tốc độ lôi điện quá nhanh, không gian trong đỉnh lại quá nhỏ, không ai có thể né tránh, cuối cùng vẫn sẽ bị lôi điện đánh trúng.
Đường nào cũng bị đánh trúng, vậy thì tránh hay không tránh có khác gì nhau?
Không ngừng bị sét đánh là cảm giác gì? Cảm giác sẽ giống như nhấn đầu một người vào trong nước, chờ sắp chịu hết nổi mới lôi lên, cho ngươi hít thở rồi lại nhấn xuống...
So với bị nhấn trong nước, bị sét đánh lại càng khó chịu, cả người bị giật cho run rẩy, cơ bắp khắp toàn thân truyền đến cảm giác tê liệt thống khổ, da dẻ bị đốt cho khét lẹt, cứ như bị ném vào trong lửa. Mỗi lần bị sét đánh trúng, cả người lại theo đó run lên, mất khống chế co rúm cả lại, mắt trợn trắng, sùi bọt mép...
Cách mỗi một canh giờ, Điệp Phi Vũ lại sẽ phóng thích huyết mạch Sinh Mệnh Bản Nguyên, giúp bọn hắn trị liệu, tránh cho chúng nhân bởi vì thương thế quá nặng mà chết đi.
Trừ Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ ra, ai nấy đều không chút hình tượng nằm bẹp trên sàn. Chỉ có hai vị tiểu thư này là còn để ý hình tượng, cắn răng ngồi xếp bằng, chẳng qua ngoại hình hai người thật sự đã không còn chút hình tượng nào để mà để ý.
Mấy người Lục Nghê thậm chí còn làm ra một chuyện vô hình quái đản, bọn hắn nằm lẫn vào trong mấy cỗ thi thể, bởi vì thi thể có thể giúp bọn hắn chia sẻ một chút lôi điện.
Chỉ là...
Những thi thể này đã phơi thây mấy ngày, bắt đầu tràn ra mùi hôi thối. Bọn hắn áp sát thi thể, thời thời khắc khắc đều có thể ngửi được mùi tử khí, mở mắt ra lại thấy từng đôi tròng mắt chết rồi vẫn mở trừng trừng.
Rầm rầm rầm
Lôi điện đầy trời trút nghiêng xuống, chia nhau bắn lên thân chúng nhân, ai nấy đều rung lên rất có tiết tấu, một số người còn khe khẽ rên rỉ. Song càng nhiều đều đã tựa như thi thể, khoảnh khắc bị sét đánh trúng hơi run lên mấy hồi, sau đó lại bất động.
Không có người nhục mạ, cũng không có ai mở miệng cầu tình, càng không có ai khóc lóc thút thít.
Bởi vì đã không có sức lực để mắng. Cầu tình đều vô dụng, Lục Ly không hề đáp lại. Nước mắt thì đã chảy khô, muốn khóc cũng khóc không được.
Thỉnh thoảng đám người Lục Toan Dương Hiên Cơ Mộng Điềm lại thoáng khẽ mở mắt, bên trong toàn là hận ý khắc cốt ghi tâm. Trong mắt Điệp Phi Vũ và một tiểu thư khác thì chất đầy hối hận, hối hận không nên đối địch với Lục Ly...