Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Thiết Duệ mới để Man tộc dừng lại, cười khổ chắp tay nói:
- Tộc nhân của ta đều kiệt sức hết rồi, gần như đại bộ phận lôi điện đều đã rót vào, đủ cho ngươi sử dụng vài chục năm.
- Ừm!
Lục Ly nhìn ra được sắc mặt đám Man tộc đều rất khó coi, mỏi mệt dị thường. Bèn để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, dẫn theo Lục Hồng Ngư và Dạ Lạc thản nhiên rời đi.
Lần này Lục Ly không còn thong thả như trước, trong lòng hắn lo lắng Khương Khinh Linh, thế là một đường cưỡi Mệnh Luân mà đi, còn mang theo Lục Hồng Ngư Dạ Lạc, lấy tốc độ nhanh nhất lao vút về phía đại bản doanh.
- Tốc độ này...
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư sửng sốt nhìn nhau một cái. Hai người đều đoán được thực lực Lục Ly rất mạnh, lại không ngờ sẽ mạnh đến mức này, tốc độ quả thực còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ.
Lần này Lục Ly không để Tiểu Bạch thu lại Man Thần Đỉnh, qua một đoạn thời gian hắn lại dùng thần niệm quan sát đám người bên trong một lượt. Giờ đã không còn lôi điện đánh xuống, vạn nhất đám người này giở trò gì trong đó, hắn không ngại lại lần nữa oanh thêm mấy ngày.
Ba người phi hành không phân ngày đêm, hơn nữa còn là vút thẳng mà đi, tốc độ lên đến cực hạn, án chiếu tốc độ này, cùng lắm chỉ chừng bốn năm ngày là có thể trở lại đại bản doanh.
Phi hành hai ngày, ba người đã vượt qua hơn phân nửa lộ trình, lúc này nơi xa đột nhiên có một đạo bóng người bay vụt đến, từ đằng xa thần niệm phát hiện ra đám người Lục Ly và Dạ Lạc, lập tức hô to.
- Dạ Tiễn?
Dạ Lạc nhíu mày, nói khẽ với Lục Ly:
- Là người nhà ta, Lục Ly trước dừng lại.
Lục Ly khống chế Mệnh Luân dừng lại, Dạ Lạc bay thấp xuống, đứng ở trước mặt Dạ Tiễn hỏi:
- Dạ Tiễn, sao ngươi lại đi một mình? Những người còn lại đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Tiễn vốn dẫn theo một chi tiểu đội chừng bảy tám người, lúc này lại chỉ sót lại mình hắn, hơn nữa còn máu me khắp người, Dạ Lạc không khỏi có dự cảm chẳng lành.
Hắn nghe được Dạ Lạc hỏi dò, trong mắt tràn ra nhiệt lệ, nghẹn ngào nói:
- Đều chết hết, chết hết cả rồi, ngay vừa rồi bị đám người Dương Kỳ Cơ Nộ giết chết.
- Cái gì?
Tròng mắt Dạ Lạc bỗng chốc đỏ ngầu, Lục Ly và Lục Hồng Ngư cũng ghé mắt nhìn lại, Dạ Tiễn không nhận ra Lục Ly và Lục Hồng Ngư nên cũng không để ý.
Hắn rưng rưng giải thích nói:
- Đám người U Minh Giáo Luân Hồi Cung Bách Hoa Các Lục gia tụ tập lại với nhau định vây công Khương tiểu thư. Vừa khéo chúng ta trùng hợp đi ngang qua, nghĩ đến ngươi và Khương tiểu thư quan hệ không sai, thế là liền ra mặt nói vài câu, không ngờ đám người Dương Kỳ lại động sát thủ với chúng ta...
Tròng mắt Lục Ly tức thì trợn tròn, lông măng toàn thân dựng đứng cả lên, tựa như một con sư tử phẫn nộ, ngắt lời, trầm hống nói:
- Khương tiểu thư nào? Có phải Khương Khinh Linh không?
- Vâng!
Dạ Tiễn thấy Lục Ly đi cùng Dạ Lạc, không dám thất lễ. Hắn vừa khẽ gật đầu, Lục Ly lập tức tung người bay tới, một tay bắt lấy Dạ Tiễn, quát lớn nói:
- Dẫn đường, nhanh!
Dạ Lạc cũng nhảy lên Mệnh Luân, không chút nói nhảm, quát khẽ nói:
- Mau dẫn đường!
- Bên kia...
Dạ Tiễn chỉ về hướng tây bắc, sát khí đằng đằng nói:
- Chính ở đằng kia, cách nơi này chừng ngàn dặm, bọn hắn có hơn một trăm người, lúc ta đào tẩu, hơn bốn mươi người bên cạnh Khương tiểu thư đã chết phân nửa, không biết hiện tại tình hình thế nào rồi.
Nguyên nhân đám người Dương Kỳ Cơ Nộ vây công Khương Khinh Linh thật ra rất đơn giản.
Bởi vì Khương Khinh Linh có quan hệ không cạn với Lục Ly, bọn hắn đang muốn nghĩ cách cứu viện đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm, lại không tìm thấy Lục Ly, thế là đành binh hành hiểm chiêu, ý đồ bắt lại Khương Khinh Linh, dùng nàng uy hiếp Lục Ly.
Nếu Khương Khinh Linh không đi ra đại bản doanh, bọn hắn không dám động, dù sao người nơi đó cũng rất nhiều. Nhưng Khương Khinh Linh lại đích thân ra ngoài tìm Lục Ly, hơn nữa thân thể còn đang vô cùng suy nhược, bọn hắn tự nhiên động tâm tư, chỉ cần bắt lại Khương Khinh Linh, như vậy liền có vốn liếng để đàm phán với Lục Ly.
Lúc Khương Hỗ đuổi theo Khương Khinh Linh, hắn chỉ dẫn theo hơn mười người, đến sau Khương Hỗ không yên tâm, lại triệu tập thêm hai mươi người. Cũng may nhờ số người Khương Hỗ triệu tập đến này, bằng không giờ đây chính hắn sớm đã chết, Khương Khinh Linh cũng bị bắt làm con tin.
Rầm rầm rầm
Trên một sườn núi lớn, đám người Khương Khinh Linh đang bị vây công, bên cạnh Khương Khinh Linh chỉ còn lại chín người, nếu không phải Khương Khinh Linh và Khương Hỗ có được huyết mạch bát phẩm Phệ Hồn Ma Điệp, phỏng chừng lúc này trừ Khương Khinh Linh ra, tất cả đều đã chết sạch.
Khương Khinh Linh có được chiến giáp Thánh giai, ngoài ra còn có một chiếc thuẫn bài Thánh giai khác, lực phòng ngự tương đối mạnh.
Nhưng dù là thế, khóe miệng nàng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, linh hồn nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này lại phóng thích thần kỹ Phệ Hồn Ma Điệp quá độ, thương thế càng nặng thêm, lại bị rất nhiều công kích đánh trúng, nội tạng bị chấn động không nhẹ.
Dưới lưng núi toàn người là người, trước kia có tận hơn một trăm, đã bị đám người Khương Khinh Linh giết mất ba mươi, bốn mươi tên, nhưng bây đây nhân số đã lên tới hơn hai trăm, đều là do Dương Kỳ Cơ Nộ triệu tập tới.
Rất nhiều người phía dưới vốn không phải con em trực hệ Luân Hồi Cung Bách Hoa Các U Minh Giáo Lục gia, mà là con em trong các thế lực gia tộc lệ thuộc.
Tỷ như Bạch Dương Cung phụ dung Lam Sư Phủ, Lam Sư Phủ lại phụ dung Lục gia, Bạch Dương Cung và Lục gia không có mối liên hệ trực hệ. Nhưng nếu Lục Hồng Ngư có lệnh, người Bạch Dương Cung sao dám không nghe?
Đám người Dương Kỳ Cơ Nộ tuy không phải công tử đỉnh cấp của mấy đại thế lực, thanh danh địa vị so với bọn Dương Hiên Cơ Mộng Điềm thì đều kém xa, nhưng triệu tập võ giả thế lực dưới trướng thì vẫn là chuyện hết sức nhẹ nhàng.
Dương Kỳ Cơ Nộ quyết tâm muốn bắt lại Khương Khinh Linh, bởi vì không bắt lại Khương Khinh Linh, đám người Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê liền sẽ nguy hiểm.
Cơ Nộ chính là tên võ giả Cơ gia tiềm phục trên đại thụ bên ngoài sơn động, trước đây từng bị Lục Ly đánh ngất.