Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Được rồi!
Khương Hỗ đứng ở bên người Khương Khinh Linh, nhìn ánh mắt nhu tình như nước của nàng, trong lòng ẩn ẩn nhói đau. Hắn thầm mến viên minh châu Linh Lung Các này suốt ba năm, giờ còn chưa kịp tỏ tình thì đã thất tình.
Chẳng qua đợi khi hắn nhìn thấy Lục Ly như mãnh hổ xuất sơn xông vào trong đám đông, đồ sát từng mảnh từng mảnh, hắn lại cảm thấy đương nhiên. Trên đời này cũng chỉ có loại người như Lục Ly mới xứng được với Khương Khinh Linh.
Nửa nén hương!
Chỉ sau nửa nén hương, hơn hai trăm người đã bị tàn sát hơn phân nửa, số còn lại sớm đã bỏ chạy tứ xứ. Lục Ly quay sang nhìn Khương Khinh Linh một cái, tiếp sau liền đuổi theo truy sát, trong lòng hắn một mực đè nén lệ khí, vốn định xả giận lên đám Cơ Mộng Điềm Dương Hiên. Nhưng tình thế bắt buộc khiến hắn không thể không tha cho bọn họ một mạng, lúc này vừa khéo cầm hơn hai trăm người ở đây trút giận.
Tốc độ Lục Ly quá nhanh, dù có chạy trốn ngay từ đầu thì cũng chỉ sau vẻn vẹn thoáng chốc liền bị đuổi kịp. Không ai dám chống cự, cũng chống cự không được, bọn hắn còn chưa kịp phản kích, công kích linh hồn của Lục Ly đã lao tới.
Trong lòng Lục Ly sớm đã hạ quyết định, những ai can dự việc này đều phải bị giết sạch. Chẳng qua hắn vẫn đánh giá thấp năng lực một số người, gần đó có mấy nơi huyệt động, Cơ Nộ và Dương Kỳ sớm đã tiềm nhập vào trong lòng đất, tan biến không thấy đâu.
Một canh giờ sau, Lục Ly trở về!
Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, hẳn chí ít cũng phải hai trăm trở lên. Song rốt cục vẫn để một vài người trốn được, phỏng chừng khoảng hai ba mươi người, Lục Ly lo lắng Khương Khinh Linh nên không dám tiếp tục truy cùng diệt tận.
Khương Khinh Linh Khương Hỗ và Dạ Lạc Lục Hồng Ngư còn đang chờ ở phụ cận chiến trường, nhìn thấy Lục Ly thần sắc áy náy bay tới, Khương Khinh Linh khẽ cười, chân sau điểm nhẹ, bay lên trên Mệnh Luân của Lục Ly.
Lục Ly không để ý có người ngoài ở đây, trực tiếp ôm lấy Khương Khinh Linh nói:
- Xin lỗi, ta đến chậm, khiến ngươi chịu ủy khuất.
- Ta không ủy khuất.
Khương Khinh Linh khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Chỉ tiếc cho những người đi theo ta, mấy chục người đều chết sạch, may mà ngươi đã báo thù giúp bọn họ.
- Vẫn để thoát mất một ít!
Lục Ly có chút tiếc nuối nói:
- Nhưng ngươi yên tâm đi, chỉ cần những người này dám xuất hiện, ta tất giết bọn hắn. Còn một tháng nữa cửa ra mới mở, dù thế nào bọn hắn cũng phải đi ra ngoài.
- Ra ngoài?
Khương Khinh Linh hẳn là đã được đến một ít tin tức từ chỗ Dạ Lạc Lục Hồng Ngư, nàng lần nữa thở dài nói:
- Ra ngoài thì đơn giản, chỉ là Thí Ma Thành ở bên ngoài sợ rằng sẽ không quá bình tĩnh. Lục Ly, lần này ngươi đánh cho đám Cơ Mộng Điềm thảm như vậy, chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây, e là sẽ náo lật trời.
- Náo lật trời?
Lục Ly cười lên giễu cợt:
- Nếu gia tộc bọn hắn dám náo, vậy cứ để bọn hắn ở cả đời trong Man Thần Đỉnh. Chọc giận ta, ta trực tiếp để Man Thần Đỉnh tự bạo, nổ chết hết bọn hắn!
...
- Đây là Man Thần Đỉnh?
Trên một ngọn núi nhỏ, Khương Khinh Linh tựa bên người Lục Ly, tò mò nhìn Lục Ly lấy ra Man Thần Đỉnh.
Lục Ly khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngươi dùng thần niệm quét vào thử xem, ha ha, đám người từng tính toán mưu hại chúng ta đều đang ở bên trong.
Tròng mắt Khương Khinh Linh lập tức sáng rực, trên khuôn mặt nhợt nhạt nổi lên một tia đỏ ửng, nàng dùng thần niệm quét đi vào, thần sắc rất nhanh liền chuyển vẻ kinh ngạc.
- Lục Ly...
Khương Khinh Linh ánh mắt phức tạp nhìn Lục Ly, có chút hả giận, lại có chút không đành lòng, thậm chí còn có chút lo lắng. Lục Ly dò vò đám người kia thảm như vậy, nhìn không còn ra hình người, không ai nói ai biết đó là đám công tử tiểu thư đỉnh cấp nhất Trung Châu.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười nói:
- Ngươi không biết, khi đó ta thiếu chút lại bị bọn hắn lừa giết. Nếu không phải ta được đến Man Thần Đỉnh, dù có Dạ Lạc giúp, cuối cùng rất có thể đã bị giết.
- Hả?
Lúc Khương Khinh Linh hỏi dò Dạ Lạc Lục Hồng Ngư, Dạ Lạc không nhắc tới chuyện này, lần trước khi trở về Dạ Lạc chỉ nói là Lục Ly bắt được đám người Cơ Mộng Điềm, có thể giết chết bất cứ lúc nào. Chứ không giải thích vì sao Lục Ly bắt lại bọn họ.
Nàng hỏi dò kỹ càng một phen, đợi nghe Lục Ly nói xong, vẻ không đành lòng trong mắt tan biến, gằn giọng nói:
- Bọn này quá xấu xa, Lục Ly, ngươi trừng trị thế là đúng. Cứ tiếp tục dùng lôi điện đánh xuống, ta muốn thấy bọn hắn sống không bằng chết.
- Ha ha ha!
Thấy Khương Khinh Linh hiển lộ ra tính cách tiểu ma nữ, Lục Ly không khỏi bật cười, quay sang nhìn Tiểu Bạch trên vai một cái, nói:
- Phóng thích hồ quang điện, cái loại liên tục không ngừng ấy, đánh bọn họ.
Hí hí
Tiểu Bạch nhếch miệng kêu một tiếng, sau đó trên sừng thú lấp lánh hồ quang điện, trong Man Thần Đỉnh lập tức trời long đất lở.
- Lại tới...
- Lục Ly, tên nhãi nhép, có hết hay không...
- Lục công tử, Phi Vũ sai rồi, thật sai rồi, ngươi đừng đánh nữa. ..
Nháy mắt bên trong tiếp diễn cảnh gà bay chó chạy, bọn hắn mới vừa được nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục chút nguyên khí, tinh thần cũng khôi phục ít nhiều, lại không ngờ lôi điện lần nữa hàng lâm.
Oanh!
Dương Hiên đang định chửi rủa, chợt bị một đạo hồ quang điện bổ trúng, lập tức cả người rung rung, xụi lơ trên sàn, không ngừng co quắp, tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, hệt như bị kinh phong.
Mấy người Cơ Mộng Điềm cũng không may mắn thoát được, lần nữa bắt đầu hưởng thụ dày vò như ở dưới Địa Ngục.
- Ha ha ha!
Khương Khinh Linh thấy được trường cảnh bên trong, lập tức mừng rỡ, cục tức trong lòng cuối cùng cũng được phát tiết. Nàng hưng phấn kêu to:
- Tiếp tục đánh, Dương Hiên Lục Nghê còn dám mắng ngươi, đánh chết bọn hắn.
Lục Ly đưa Man Thần Đỉnh cho Khương Khinh Linh, để nàng chơi đùa, còn hắn thì ôm xuống Tiểu Bạch từ trên bả vai, khẽ vuốt đầu nhỏ. Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt lại. Lục Ly nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Tiểu Bạch, ngươi đã luyện hóa hết thần lực trong người chưa?
Tiểu Bạch mở mắt, đầu nhỏ gật gật, Lục Ly khá là không nói, hỏi tiếp:
- Vậy sao ngươi còn nhỏ thế này? Chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn không lớn?