Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người kia nhìn không ra tuổi tác, nét mặt chỉ chừng khoảng năm sáu mươi tuổi, đầu tóc xám trắng, mặt không biểu tình, mũi ưng và đôi mày kiếm khiến hắn có được một loại khí thế không giận tự uy.
- Lục Ly, quỳ xuống!
Trưởng lão xách lấy Lục Ly tiến vào quát khẽ, chỉ lên lão giả ở thượng vị nói:
- Còn không bái kiến Nhị điện chủ, trưởng lão chấp pháp và chư vị trưởng lão.
- Nhị điện chủ?
Nội tâm Lục Ly lần nữa trầm xuống, điện chủ không đi ra, lại đi ra một tên Nhị điện chủ? Đây là một tín hiệu rất không tốt.
Hắn không quỳ xuống, tình thế đã như vậy rồi, hắn có quỳ chết ở đây cũng vô dụng. Đã vậy, vì sao hắn còn phải hèn mọn quỳ gối?
Hắn lạnh lùng cười nói:
- Nếu chư vị có thể cho ta một công đạo, ta dập đầu với từng người một trăm cái lại đã làm sao? Xem ra các ngươi không định xử lý công bình liêm chính việc này, vậy ta còn dập đầu làm gì? Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, dù sao Thí Ma Điện các ngươi cũng đâu có giảng đạo lý.
- Oanh!
Lục Ly dứt lời, một đạo uy áp khổng lồ đè ép xuống, ép cho cả người hắn quỳ rạp xuống đất, uy áp kia nặng tựa mấy chục vạn cân, đột ngột đè xuống khiến Lục Ly căn bản gánh không nổi.
Ầm!
Đầu gối Lục Ly trùng trùng nện mạnh xuống đất, hai tay còn phải chống xuống, bằng không phỏng chừng sẽ bị ép cho cả người dán lên mặt đất.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt chợt lóe ngân quang, phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ. Sau đó thò tay rút ra thần binh Long Đế sau lưng chống xuống đất, run rẩy nâng người dậy, gắng gượng chống đỡ trọng lực chậm rãi đứng thẳng, đầu từ từ ngước lên, trong mắt chất đầy hung quang như là dã thú, như là một con sói đơn độc kiêu ngạo bất thuần!
A...
Trong đại điện truyền ra một tiếng kinh hô khe khẽ, uy áp vừa rồi là do chính Nhị điện chủ phóng thích ra. Với chút cảnh giới của Lục Ly không ngờ lại vẫn có thể đứng vững, đối mặt nhiều cường giả như vậy mà hắn còn dám lấy ra binh khí, mắt lộ hung quang?
- Ha ha!
Lục Ly lạnh lùng khẽ cười, ngân quang trong mắt càng đậm, hắn nhìn thẳng lên Nhị điện chủ ngồi cao cao tại thượng trên chủ vị, chật vật mấp mấy miệng môi, gằn ra từng câu từng chữ:
- Nhị điện chủ thật là uy phong, chẳng qua... Ngươi sống không biết mấy trăm tuổi, lại đi bắt nạt một đứa con nít mười bảy tuổi như ta, ngươi không cảm thấy đỏ mặt ư? Hay là, uy nghi của Nhị điện chủ ngươi chỉ có thể được thể hiện thông qua bắt nạt đứa trẻ nít này?
A...
Hiện trường lần nữa vang lên tiếng hô khe khẽ, sắc mặt rất nhiều người không khỏi hiện vẻ cổ quái. Muốn cười mà không dám cười, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.
Rất nhanh, uy áp bao phủ trên người Lục Ly tan biến, lời này của Lục Ly quá bén nhọn. Nếu Nhị điện chủ tiếp tục đè ép Lục Ly, như vậy truyền đi ra uy nghi của hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Dù sao Lục Ly cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đối với mọi người ở đây mà nói thì chỉ là một đứa trẻ ranh. Bắt nạt một đứa trẻ ranh không phải là chuyện vẻ vang gì.
Nhị điện chủ vẫn cứ mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ, hắn mở miệng, ngữ khí rất là đạm mạc, không có bất cứ một tia tình tự nào:
- Nhanh mồm nhanh miệng không cứu được mạng ngươi đâu, ngươi đừng mong chọc giận bản tọa, Thí Ma Điện có quy củ của Thí Ma Điện. Quy củ này không phải chúng ta định ra, mà là các đời tiên tổ định ra. Ai dám xúc phạm đều phải chết! Mà ngươi... Đã xúc phạm mấy điều tử tội của Thí Ma Điện.
- Ha ha!
Lục Ly nghe xong lời của Nhị điện chủ liền bật cười, giờ đây hắn đã triệt để vung đi ra, trầm giọng hỏi:
- Chết cũng được, chẳng qua trước khi chết liệu có thể cho ta nói mấy câu, hỏi mấy vấn đề?
Nhị điện chủ không gật đầu, cũng không lắc đầu, càng không lên tiếng, tính là mặc nhận cho phép Lục Ly lên tiếng.
Lục Ly nhìn quanh chúng nhân bốn phía một lượt, lại không dừng ở trên thân trưởng lão chấp pháp trưởng lão dù chỉ một giây. Từ khi tiến vào trưởng lão chấp pháp một mực không nhìn hắn, cũng không nói gì, đối với hắn Lục Ly đã không ôm lấy hi vọng, nếu muốn giữ mạng thì chỉ còn cách tự cứu.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi:
- Xin hỏi Nhị điện chủ, Lục Ly phạm vào tử tội gì? Cụ thể là những điều nào?
Nhị điện chủ không đáp mà quét mắt nhìn sang tên trưởng lão bên cạnh Lục Ly, nói:
- Dương trưởng lão, ngươi nói đi.
Dương trưởng lão thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Không nói những cái khác, chỉ nói ngươi trái lệnh trưởng lão Thí Ma Điện, cự tuyệt đi ra tiểu thế giới, còn định uy hiếp Thí Ma Điện. Sau khi ra ngoài lại gào thét ngay trong Thí Ma Thành, khiêu khích uy quyền của Thí Ma Điện, giờ lại còn chống đối Nhị điện chủ, chỉ mấy điều kia đã đủ cho ngươi chết mấy lần.
- Không nói những cái khác?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia đùa cợt, lúc này hắn đã có thể khẳng định tên Dương trưởng lão này là người tứ đại thế lực. Hắn không nói chuyện xảy ra ở trong tiểu chiến trường, một lòng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói tới chuyện Lục Ly khiêu khích Thí Ma Điện, đây rõ ràng là có ý muốn che chở cho đám Cơ Mộng Điềm Dương Hiên.
Tròng mắt hắn thoáng khẽ lấp lánh, đảo mắt nhìn sang Dương trưởng lão hỏi:
- Sao lại không nói những cái khác? Hay là để ta nói cho mọi người xem rốt cục ta đã phạm vào tội gì?
Lục Ly thoáng ngừng một lát, lại không đợi Dương trưởng lão đáp lời, lập tức lớn tiếng nói ra:
- Ta loạn giết vô tội trong tiểu thế giới, đồ sát mấy trăm đồng bào Nhân tộc. Cầm tù tiểu thư Luân Hồi Cung Cơ Mộng Điềm, thiếu tộc trưởng U Minh Giáo Dương Hiên, công tử Lục gia Lục Toan Lục Nghê, tiểu thư Bách Hoa Các Điệp Phi Vũ. Đồng thời tra tấn ngược đãi các nàng rất nhiều ngày, khiến cho tứ đại thế lực mất hết thể diện.
- Một tên tiểu võ giả không chút bối cảnh, không chút chỗ dựa, lại dám cả gan khiêu khích tứ đại thế lực, còn dám khiêu khích Thí Ma Điện, thủ hộ thần của Nhân tộc. Lục Ly ta quả thật đáng nên thiên đao vạn quả, đáng nên xử tử lăng trì.
- Chẳng qua...
Ngữ điệu Lục Ly đột nhiên dâng trào:
- Ta giết người của Luân Hồi Cung Bách Hoa Các Lục gia U Minh Giáo, nhưng Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Lục Toan Lục Nghê Điệp Phi Vũ cũng giết người của Linh Lung Các, còn tàn sát không ít đồng bào Nhân tộc.