Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn vẫn quá ngây thơ...
Ở trong tiểu thế giới hắn tưởng là lấy tính mạng đám người Cơ Mộng Điềm ra áp chế, lại làm lớn chuyện lên, sau cùng có thể nhất lao vĩnh dật giải quyết chuyện này.
Thẳng đến khi đi ra tiểu thế giới, thế cục nhiều lần vượt ngoài tầm khống chế của hắn. Hắn mới hiểu được đánh mặt tứ đại thế lực là điều ngu xuẩn cỡ nào, giờ phút này hắn còn có thể sống được đã là kỳ tích.
Đối với chuyện cầm tù năm người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên, Lục Ly lại không có gì hối hận.
Nhân sinh có một số việc nhất định phải làm, không cần đi cân nhắc hậu quả, nếu chuyện gì cũng sợ sợ sợ đuôi, vậy đời này còn sống có ý nghĩa gì? Nếu chuyện gì cũng đều có thể tiếp nhận, đều có thể chịu đựng. Hắn cũng đừng làm Đại Đế Bắc Mạc nữa, uất uất ức ức sống hết đời là được.
Sự tình đã xảy ra, đi quấn quít quá nhiều cũng chẳng nghĩa lý gì.
Hiện tại Lục Ly phải nghĩ cách làm sao ứng phó với cục diện sau này, Đại điện chủ nói bảo vệ hắn mười năm, mười năm này hắn sẽ được an toàn, nhưng mười năm sau tứ đại thế lực nhất định sẽ tới tìm về mặt mũi.
Lục gia, U Minh Giáo, Bách Hoa Các, Luân Hồi Cung!
Đây là tứ đại thế lực đứng trên đỉnh Trung Châu, hiện tại thế lực Lục gia hẳn là yếu nhất, nhưng vẫn có được hai vị Địa Tiên, Đại trưởng lão Lục gia có thể cũng sắp đột phá.
Luân Hồi cung!
Đó là thế lực mạnh nhất Trung Châu, bọn hắn có bao nhiêu Địa Tiên Lục Ly không cách nào biết được, nhưng nếu đã mạnh nhất, bốn năm tên Địa Tiên nhất định là phải có. Số Địa Tiên của tứ đại thế lực cộng lại tuyệt đối vượt quá mười đầu ngón tay, còn về Nhân Hoàng... vậy lại không cần phải nói.
Lấy thực lực Bắc Mạc bây giờ, đừng nói Địa Tiên, chỉ cần hai tên Nhân Hoàng đi đến liền có thể san bằng. Mười năm nhìn như rất dài, nhưng mười năm có thể làm được gì? Có thể bồi dưỡng ra được mấy tên Nhân Hoàng? Mà dù có thể bồi dưỡng ra được bốn năm tên Nhân Hoàng, vậy cũng ích gì?
Lục Ly không khỏi có chút tuyệt vọng, xem ra nếu thực sự không được thì chỉ còn cách chuyển người Bắc Mạc vào trong Hoang giới, sau đó cả đời trốn ở bên trong. Đồng thời hủy đi thông đạo, bên ngoài không vào được thì làm sao giết được bọn hắn?
- Trong mười năm cố gắng nỗ lực tu luyện, nghĩ cách tìm tới Bồ Đề quả, lại nghĩ cách tìm ra tỷ tỷ, tốt nhất có thể cứu ra phụ thân mẫu thân!
Lục Ly âm thầm quyết định chú ý, trước nay hắn hành sự luôn rất quyết đoán, xác định xong xuôi lập tức đi ra thành bảo, tìm tới trưởng lão Thanh Loan Tộc:
- Truyền lời của ta để Mông Thần tới đây.
Tam trưởng lão Thanh Loan Tộc khẽ gật đầu, đi xuống dạo quanh một vòng, truyền lời cho Nghiệp Cơ sau đó liền trở về.
Lục Ly thuận miệng hỏi dò:
- Dạ Tra đâu? Sao không thấy hắn? Nửa năm nay Thanh Loan Tộc các ngươi và Mãnh Tượng Tộc phát triển thế nào rồi?
- Tộc trưởng trở về.
Tam trưởng lão bẩm nói:
- Tiểu công chúa đang xung kích Bất Diệt Cảnh, tộc trưởng không yên tâm nên trở về nhìn xem. Hai tộc chúng ta phát triển cũng tạm ổn, có Thánh Chủ cung cấp linh tài, nửa năm gần đây lại đột phá bốn tên Quân Hầu Cảnh, tất cả đều đã tiến vào Hoang giới.
- Tiểu công chúa?
Lục Ly nhớ tới cô bé đanh đá điêu ngoa khi trước, khẽ mỉm cười gật đầu nói:
- Thiên tư Tịch công chúa đúng là biến thái, nàng mới mười ba tuổi đúng không? Vậy mà đã sắp đột phá Bất Diệt Cảnh, thiên tư này quả thực không kém công tử tiểu thư đỉnh cấp của mười hai Vương tộc là bao.
Trên mặt Tam trưởng lão chớp qua một tia ý cười sủng nịnh, nói:
- Đứa nhỏ này đúng là không sai, chỉ là quá đanh đá điêu ngoa chút.
Đông đông đông
Hàn huyên một lát, nơi xa chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập, một người khổng lồ nhanh chân đi đến, là Mông Thần tới. Trong Hoang giới đã được kiến tạo không ít truyền tống trận, hiện giờ Mông Thần muốn di chuyển cũng đã rất thuận tiện.
Lục Ly tiến vào tiểu chiến trường gặp được rất nhiều Man tộc, đối với hình thể Thái Thản Tộc đã không còn quá để ý, không hề có nửa điểm cảm giác áp bách. Chẳng qua Mông Thần là Nhân Hoàng, khí huyết vẫn rất khủng bố, từ rất xa liền đã khiến người cảm thấy đè nén.
- Thánh Chủ!
Mông Thần đi lên sau khom lưng hành lễ, sau đó nhìn xuống Lục Ly một cái, gật đầu nói:
- Xem ra thực lực Thánh Chủ đã có tiến bộ rất lớn.
- Hả?
Tam trưởng lão thoáng kinh ngạc nhìn lại Lục Ly, Lục Ly vẫn là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, vì sao Mông Thần lại nói thực lực hắn tiến bộ rất lớn?
- Cảm giác của Nhân Hoàng quả thực nhạy bén.
Lục Ly âm thầm gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thực lực của ta đúng là có một ít tiến bộ, cảm ngộ được một loại công kích linh hồn, hiện tại chỉ cần Quân Hầu Cảnh đỉnh phong không có bảo vật phòng ngự linh hồn cường đại, ta hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chấn nhiếp! Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bình thường, ta đều có thể miểu sát.
- Công kích linh hồn?
Tam trưởng lão trợn tròn mắt, chỉ mới qua nửa năm không ngờ Lục Ly đã trở thành võ giả linh hồn? Còn có thể chấn nhiếp linh hồn Quân Hầu Cảnh đỉnh phong?
- Lợi hại!
Mông Thần chân thành cảm khái nói, hắn không nhìn lầm Lục Ly, đây đích thật là một thiên tài. Đúng lúc này Tiểu Bạch đột nhiên theo dưới núi bay vụt tới, nhảy lên vai Lục Ly.
Lục Ly sờ đầu Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:
- Chút tiến bộ ấy của ta đã tính là gì, Tiểu Bạch mới thực sự biến thái. Bán Thần khí nó đều có thể hủy đi, năng lực phòng ngự phỏng chừng có thể ngăn đỡ được một kích toàn lực của cường giả Nhân Hoàng mà không chết.
- Cái gì?
Lần này ngay cả Mông Thần đều bị kinh hãi, Lục Ly mỉm cười nói với Tiểu Bạch:
- Thả Man Thần Đỉnh ra cho bọn hắn xem.
Ông
Sừng thú trên đầu Tiểu Bạch sáng lên, Man Thần Đỉnh xuất hiện, lơ lửng giữa không trung. Tiểu Bạch bắn ra một ít lôi điện, Man Thần Đỉnh đột ngột lấp lánh quang mang, có khí lưu màu đen vờn quanh, tự phù thần bí lấp lánh, một luồng khí tức cổ phác theo đó lan tràn ra.
- Bán Thần khí!
Mông Thần và Tam trưởng lão đều là người biết hàng, tròng mắt hai người lập tức sáng rực như thái dương.
Lục Ly rất hài lòng với phản ứng của hai người.