Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Kỳ hạn mười năm chớp mắt liền qua, Lục Ly chuẩn bị lấy Hoang giới làm đường lui sau cùng, bởi vậy không thể để cho bên ngoài biết được, đồng thời cũng phải đoạn tuyệt khả năng bên ngoài tiến được vào đây.
Hai thông đạo kia quá nguy hiểm, nếu không phải Lục Ly tính phái người đi U Châu điều tra một phen, lúc này hắn cũng đã hạ lệnh hủy đi thông đạo nối liền với U Châu.
- Được rồi, để ta đi về xử lý!
Mông Thần khẽ gật đầu, vừa định rời đi, Lục Ly lại gọi lại, nói:
- Ngươi đi thu thập linh tài trong Hoang giới một phen, chỉ cần không dùng đến thì cứ tận hết khả năng thu thập, ta đi đổi thành linh tài cho các ngươi tu luyện.
- Linh tài tu luyện còn đủ dùng.
Mông Thần nhíu mày nói:
- Lần trước ngươi nói qua mấy năm lại đi đổi một lần, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác của Mông Thần rất nhạy bén, Lục Ly lại không quá muốn nói, thế là khoát tay nói:
- Không có gì, ngươi cứ nghe ta là được.
Mông Thần thoáng trầm ngâm, lại không nói gì mà đi xuống an bài.
Lục Ly khẽ nhíu mày, chuyện lần này có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ giữa hắn và Linh Lung Các, tốt nhất vẫn nên mau chóng đi đổi lấy một nhóm linh tài, vậy mới càng thêm ổn thỏa. Bằng không một khi Khương Vô Ngã hạ lệnh, dù hắn có Huyền Thạch cũng không mua được linh tài trân quý.
Lục Ly để Tam trưởng lão đi gọi Minh Vũ tới, chính hắn thì lại tiến vào trong thành bảo bế quan tu luyện.
Vô luận thế nào cũng phải cố gắng một phen, vạn nhất xuất hiện kỳ tích thì sao?
Cả đời trốn trong Hoang giới, như rùa đen rụt đầu, sống như vậy quá khó chịu. Huống hồ Lục Linh còn chưa tìm được, Bạch Thu Tuyết còn chưa giải độc, phụ mẫu cũng chưa cứu ra.
Còn về Lục Chính Dương, Lục Ly tạm thời từ bỏ, không phải hắn không có hiếu tâm, mà là hắn thật sự không có năng lực này. Nếu là Lục Chính Dương dễ dàng cứu trị chút, chắc hẳn vị tổ gia gia trưởng lão chấp pháp kia sớm đã đã ra tay.
Thực ra trong lòng Lục Ly vẫn còn một số lo lắng
Mặc dù Đại điện chủ ra mặt bảo vệ hắn mười năm, ngoài sáng tứ đại thế lực khẳng định không dám loạn động. Song nếu len lén làm chút âm mưu quỷ kế thì sao? Chỉ cần không lộ ra chứng cứ, Đại điện chủ cũng không tiện ra mặt.
Tỷ như...
Bọn hắn len lén mời một tên Nhân Hoàng không thuộc về bất kỳ thế lực nào, “ngẫu nhiên” đi ngang quang Bắc Mạc, lại “ngẫu nhiên” phát sinh xung đột, cuối cùng huyết tẩy Bắc Mạc.
Sau đó lại diệt khẩu tên Nhân Hoàng kia đi, như thế dù Đại điện chủ có đoán ra là các thế lực từ đằng sau giật dây, không có chứng cứ hắn lại có thể làm gì?
Hô hô...
Nghĩ tới điểm này, Lục Ly không khỏi cảm thấy áp lực trên lưng càng nặng, một hai năm sau có lẽ không ai dám động tâm tư, nhưng qua hai năm liền chưa hẳn.
Hắn nhất định phải nhanh chóng đề thăng chiến lực, trước nhất phải tu luyện cảnh giới tới Quân Hầu Cảnh. Nếu có thể xung kích Nhân Hoàng là tốt nhất, như vậy tứ đại thế lực không đến nỗi phái một tên Địa Tiên tới gây chuyện được?
- Lục Ly!
Giữa lúc Lục Ly đang trầm tư, một thân ảnh tuyệt mỹ tiến ra từ gian phòng trong thành bảo, Bạch Hạ Sương đứng ở cửa nhìn Lục Ly, thần sắc đáng thương nói:
- Ta có thể đi ra ngoài một chuyến không? Ta nhớ... tiểu cô.
Lục Ly nhìn qua Bạch Hạ Sương, nét mặt cứng rắn kiên định thoáng nhu hòa mấy phần, hắn nhấp hé môi nói:
- Có thể, đợi lát nữa Minh Vũ đi đến, ngươi theo hắn ra ngoài một đoạn thời gian, dù sao có ta ở đây rồi. Đoạn thời gian này... Ủy khuất ngươi.
Bạch Thu Tuyết thích tĩnh, Bạch Hạ Sương thích động, nếu là trước đây Bạch Hạ Sương sao chịu ở yên một chỗ. Lần này lại lẻ loi một mình ở lại đây hơn nửa năm, tính cách cũng trở nên trầm ổn rất nhiều.
Bạch Hạ Sương cúi đầu trầm tư một lát, trong mắt lấp lánh lệ quang, ngẩng đầu nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, tỷ tỷ ta... lúc nào mới có thể tỉnh lại. Ta... rất sợ!
Nhìn bộ dạng khóc lóc như mưa của Bạch Hạ Sương, trong lòng Lục Ly bất giác dâng lên cảm giác áy náy và đau lòng, hắn đứng dậy tiến lại, nhẹ nhàng ôm Bạch Hạ Sương vào trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Đừng sợ, có ta ở đây, trời không sập xuống được. Ta sẽ cứu sống tỷ tỷ ngươi, tin tưởng ta.
Hu hu…
Bạch Hạ Sương bị đè nén hơn nửa năm, một thân một mình lẻ loi hiu quạnh ở chỗ này hơn nửa năm, không có ai nói chuyện với nơi, không có gì để giải khuây, còn lúc nào cũng phải lo lắng Bạch Thu Tuyết sẽ chết đi, tâm lý nàng đã đứng bên bờ sụp đổ.
Giờ đây được một đôi cánh tay rắn rỏi ôm lấy, tựa lên bờ vai cường tráng kia, nàng triệt để thả lỏng, nhịn không được ôm lấy Lục Ly oa oa khóc lớn.
- Sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt lên!
Lục Ly vỗ vai Bạch Hạ Sương, nhỏ giọng an ủi nàng, tựa hồ cũng là đang an ủi chính mình.
Hai ngày sau Minh Vũ đi vào, Minh Vũ là bộ hạ trung thành nhất của Lục Ly, so với Yên phu nhân và Vũ Hóa Thần thì càng được Lục Ly tín nhiệm.
Hơn nửa năm, nhờ được Lục Ly cung cấp lượng lớn linh dược đỉnh cấp, cộng thêm trước kia thường xuyên bế quan tu luyện, cảnh giới Minh Vũ đã đề thăng với tốc độ cực nhanh, đạt tới Quân Hầu Cảnh trung kỳ.
Đáng tiếc Minh Vũ không thức tỉnh bất cứ huyết mạch gì, áo nghĩa cảm ngộ được cũng chỉ là áo nghĩa nhị phẩm cấp thấp, bởi thế tiềm năng phát triển tương lai khả năng sẽ không lớn. Đến hậu kỳ, áo nghĩa cường đại và cấp bậc huyết mạch sẽ quyết định thực lực võ giả rốt cục mạnh hay yếu.
Tỷ như Khương Khinh Linh có được huyết mạch bát phẩm, như vậy dù nàng chỉ là Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, song lại có thể nhẹ nhàng diệt sát Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Nếu không cảm ngộ được áo nghĩa cường đại, linh tài chồng ở trên người Minh Vũ sẽ thành lãng phí.
Lục Ly lại không cảm thấy lãng phí, con người hắn trọng tình trọng nghĩa, dù Minh Vũ có cầm linh tài đi ném xuống biển hắn cũng sẽ không nói gì. Hơn nữa tuổi tác Minh Vũ cũng không lớn, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trước kia lại không gia nhập bất kỳ thế lực nào, có thể tu luyện tới cảnh giới như thế đã tính là thiên tư rất tốt.