Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trở lại Linh Đế Thành, Lục Ly vừa xuất hiện trong Truyền Tống Trận, bất giác liền khiến rất nhiều binh sĩ và con dân an tâm phần nào.
Tựa hồ chỉ cần có vị Đại Đế Bắc Mạc tuổi trẻ này ở đây, Bắc Mạc liền sẽ vĩnh viễn không phạm phải sai lầm.
Hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ.
Bắc Mạc nhất thống, các nơi đều không còn phân tranh, hai năm qua con dân Bắc Mạc con sống rất thoải mái, đã dần quen với cuộc sống an bình, ai nấy đều chán ghét phân tranh và chiến đấu vô cùng tận, không biết lúc nào mới ngưng nghỉ trước đây.
Lục Ly tới gặp Lục Phi Tuyết một chuyến, bồi tiếp nàng ngồi suốt buổi chiều, tùy tiện kể lại sơ qua chuyện trong tiểu chiến trường, chỉ là hắn toàn nhặt chuyện tốt để kể. Riêng chuyện với đám người Cơ Mộng Điềm thì không nhắc đến nửa lời, Lục Phi Tuyết sắp lập tức xung kích Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, Lục Ly không muốn để nàng lo lắng.
Lục Ly còn kể về manh mối phát hiện ở Vân Châu cho Lục Phi Tuyết nghe, Lục Phi Tuyết rất là cao hứng, dặn dò nếu thực sự xác định, nhất định phải báo cho nàng.
Ban đêm bồi Lục Phi Tuyết cơm nước xong xuôi, Lục Ly tìm đến Yên phu nhân, nghe ngóng tình hình gần đây. Sau khi biết được đã mua về không ít linh tài, hắn không khỏi yên tâm phần nào.
Nếu có thể xài đi hết thảy Huyền Tinh trong tay, lượng linh tài mua về cộng với Bắc Mạc tự mình sản xuất được chí ít sẽ có thể chống đỡ chừng bốn, năm năm. Còn chuyện của bốn, năm năm sau, đợi sau này lại hẵng tính.
- Đoạn thời gian này vất vả ngươi, mọi chuyện đều ném hết cho ngươi, khiến ngươi đến cả thời gian tu luyện đều không có.
Thấy Yên phu nhân vẫn giậm chân ở Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, Lục Ly có chút áy náy nói.
- Có thể nghe được câu này từ công tử, thiếp thân mệt chết đều cam tâm tình nguyện.
Ánh mắt chọc người của Yên phu nhân quét qua, tựa như giận lại tựa như xấu hổ, đẹp đến nao lòng.
Đã qua đi hơn hai năm, vẻ ngoài của Yên phu nhân so với lúc đầu tiên hắn gặp nàng vẫn chẳng có thay đổi nào đáng kể, vóc dáng yểu điệu giấu mình trong chiếc váy lụa đen càng tôn lên thân hình rực lửa, tựa như một trái anh đào chín mọng.
- Ha ha.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, ánh mắt dời đi, không dám tiếp tục đối mặt với ánh mắt chọc người của Yên phu nhân. Mặc dù hắn đã từng hoan hảo với hai nữ tử khác nhau, nhưng cả hai lần đều là bị động, thần trí mơ hồ, bởi thế vẫn ngượng ngùng không khác gì đồng nam.
- Ai!
Yên phu nhân u ám thở dài, đi tới vài bước, dừng ở sau ghế Lục Ly đang ngồi, duỗi ra đôi tay ngọc nhẹ nhàng bóp vai cho Lục Ly, miệng nói:
- Chúng ta mệt mỏi chút không tính là gì, công tử mới thật sự mệt mỏi. Chuyện lần này dù ngươi không chịu nói, nhưng ta cũng đoán được ít nhiều, hẳn là rất phiền phức? Công tử một thân một mình gánh chịu áp lực lớn như thế, thật ra còn mệt mỏi hơn xa chúng ta.
Không thể không nói Yên phu nhân là một nữ nhân cực phẩm, rất biết cách lấy lòng nam nhân, biết được nhìn mặt nói chuyện, Lục Ly bị lời này của nàng nói đến trong tâm khảm.
Hắn nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, hơi dừng một lát mới nói:
- Yên tâm đi, trời không sập xuống được, mà dù có sập, ta cũng sẽ gánh lấy giúp Bạch gia các ngươi.
- Là người Bạch gia không tranh khí.
Yên phu nhân tiếp tục bóp vai cho Lục Ly, miệng ghét sát bên tai Lục Ly thở dài nói khẽ:
- Tử Hoàn Kiều và Vũ Hóa Thần cũng không tranh khí, lãng phí nhiều linh tài như vậy mà vẫn chưa thấy ai đột phá Nhân Hoàng, bằng không đã có thể chia sẻ chút áp lực với công tử. Bạch Yên thiên tư không tốt, không thành được cường giả, đời này chỉ có thể làm nô tỳ, hầu hạ công tử thôi.
Nói đến đây, ngữ khí Yên phu nhân càng thêm phần mềm nhẹ, một tay lặng lẽ vuốt khẽ lên trước ngực Lục Ly, sau đó mở miệng ghé sát bên tai Lục Ly nói nhất câu, cứ thế một đường lướt qua trên gáy Lục Ly, tiếng nói nhu mị tiếp tục vang lên:
- Công tử, tối nay đừng nghĩ quá nhiều, để thiếp thân hầu hạ ngươi.
Cả người Lục Ly hơi khẽ run rẩy, Yên phu nhân quá hiểu điều tình và câu dẫn nam nhân, nhịp thở của hắn thoáng có chút gấp rút. Yên phu nhân nhẹ nhàng xoay người, ngồi lên trên đùi, hai tay ôm lấy cổ hắn, nét mặt dạt dào ý xuân, tựa như một con Hồ Ly Tinh nhiếp đi hồn phách người ta.
Lộc cộc lộc cộc
Yết hầu Lục Ly lăn động, theo bản năng nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, hạ bộ có phản ứng, cả người căng cứng, không dám có chút cử động nhỏ nào.
- Công tử, ngươi không cần làm gì cả, hết thảy cứ giao cho thiếp thân là được, đảm bảo ngươi sung sướng hơn cả làm thần tiên.
Tiếng nói nỉ non của Yên phu nhân khẽ vang bên tai Lục Ly, đôi môi ướt át như mưa tí tách rơi trên cổ hắn, còn chủ động nắm lấy tay Lục Ly đặt lên chỗ đầy đặn nhất của nàng, bộ dạng giống hệt quả phụ đã đói khát nhiều năm.
Không thể không nói loại đãng phụ như Yên phu nhân chính là bạn trên giường lý tưởng nhất đối với mỗi nam nhân lý, nàng hiểu rất rõ nam nhân, hiểu được cách lợi dụng từng bộ phận trên thân thể để khiêu khích nam nhân, hiểu được cách làm sao trêu chọc cho nam nhân dục hỏa thiêu thân, chí ít lúc này Lục Ly cảm thấy thân thể mình đã dần mất đi khống chế.
Thân thể mềm mại trong ngực vặn vẹo như rắn, các vị trí trên người đều truyền đến xúc giác dị thường, tay hắn bất tri bất giác thăm dò vào trong áo bào Yên phu nhân, nắm lấy đôi song phong ngạo nghễ kia. Áo bào của chính hắn cũng bất giác bị cởi ra, đầu lưỡi Yên phu nhân không ngừng công thành chiếm đất, xâm lấn trên người hắn.
Tuy từng trải qua hai lần hoan hảo, đối với phương diện này Lục Ly vẫn rất mơ hồ, đầu hắn cảm giác như muốn nổ tung. Loại cảm giác chưa từng thể nghiệm qua này có thể khiến người vui vẻ sướng khoái từ tận thâm tâm.
Đợi khi nơi nào đó bị tay ngọc nắm chặt, Lục Ly rốt cục tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên mở mắt, lại đã thấy Yên phu nhân quỳ gối trước mặt mình, lè lưỡi, tròng mắt Hồ Ly như cười mà không phải cười nhìn mình, hỏa diễm trong người hắn triệt để cháy bùng lên, tưởng như muốn đốt bản thân thành tro.
- Không thể!