Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi sau khi Yên phu nhân và Minh Vũ bố trí xong xuôi, Lục Ly quyết định đi ra, giao lại công tác bảo vệ an toàn của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương cho Dạ Cổ và Nghiệp Cơ.
Thần niệm hắn quét qua Tiểu Bạch trong Man Thần Đỉnh, sau đó đưa tay khẽ nện một quyền lên Man Thần Đỉnh, truyền lời vào trong nói:
- Tiểu Bạch, tỉnh lại!
Tiểu Bạch mở mắt, sừng thú trên đầu bắn ra một đạo hồ quang nhắm tới nắp đỉnh, nắp đỉnh ngừng đánh lôi điện, mở toang, Tiểu Bạch nhảy vọt đi ra.
- Ra ngoài làm việc!
Lục Ly ôm lấy Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:
- Đi giúp ta giết người.
Hí hí
Tiểu Bạch thân mật vươn đầu lưỡi quét tới quét lui trên mặt Lục Ly, bộ dạng rất là hưng phấn. Lục Ly thấy Tiểu Bạch đã mọc lại lông trắng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Giờ lôi điện đã không đốt cháy được lông ngươi? Hay là ngươi đã miễn dịch với lôi điện?
Hí hí!
Tiểu Bạch kiêu ngạo gật gật đầu, bộ dáng lại có vẻ rất đáng yêu.
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, để Tiểu Bạch thu lại Man Thần đỉnh, đảo mắt nhìn sang Mông Thần và Dạ Tra nói:
- Đi thôi!
- Trước tới Thái Thản Sơn một chuyến cái đã!
Mông Thần mở miệng nói:
- Ta phái người mời tới tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc Kha Lư, dự tính lúc này hắn đã đến Thái Thản Sơn, có hắn đi cùng sẽ càng an toàn.
Dạ Tra khẽ gật đầu, thấy trong mắt Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, hắn giải thích nói:
- Thiên Huyễn Tộc có được một loại thần thông thiên phú vô cùng thần kỳ, có thể nhẹ nhàng bố ra huyễn cảnh cường đại, giúp ích rất lớn đối với che giấu hành tung. Tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc cũng là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, có hắn đi cùng, trừ Nhân Hoàng, võ giả bình thường căn bản không phát giác ra được chúng ta.
- Thần thông lợi hại vậy ư?!
Lục Ly càng thêm tự tin, lần này bọn hắn không phải đi đánh nhau, mà chỉ là bí mật lẻn vào Vân Thủy Điện, tìm tới Lục Linh giải cứu đi ra là được. Có thần thông như thế tương trợ, xác suất thành công sẽ cao hơn mấy phần.
Trước kia Hoang giới có tổng cộng mười tám chủng tộc, đến sau Tộc Vương Tinh Không Tộc bị Lục Ly giải quyết, Mông Thần nhất thống Hoang giới, triệt để diệt tuyệt thêm một ít chủng tộc nữa.
Chẳng qua trước kia đã có không ít chủng tộc một mực quy thuận Thái Thản Tộc, tỉ như Dạ Xoa Tộc, ngoài ra còn có một vài chủng tộc khác, Thiên Huyễn Tộc chính là một trong số đó.
Đợi khi đám người Lục Ly truyền tống tới Thái Thản Sơn, một lão giả nhỏ gầy sớm đã chờ sẵn. Lão giả này nhìn qua không khác Nhân tộc là mấy, điểm khác biệt rõ ràng duy nhất chính là tròng mắt!
Tròng mắt lão giả này không phải màu đen, cũng không phải một màu nào đó khác, mà là có tận chín màu, Lục Ly quét qua, lập tức cảm giác thần hồn như bị nhiếp vào. Thế giới trước mắt đột ngột tan biến, chỉ còn nhìn thấy mây trôi chín màu vô cùng vô tận, rất là quỷ dị.
- Huyễn cảnh!
Lục Ly vội vàng nhắm mắt lại, ổn định tâm thần, phóng thích thần niệm đi ra, quả nhiên huyễn cảnh lập tức biến mất, hắn lần nữa mở mắt, ánh mắt nhìn lão giả kia bất giác mang theo một tia kính trọng.
Bên cạnh lão giả còn có một người trẻ tuổi, nhìn qua chỉ chừng hơn hai mươi, tròng mắt cũng là chín màu, nét mặt khôi ngô, thần sắc cung kính.
- Kha Lư, qua đây diện kiến công tử!
Mông Thần nhàn nhạt nói, trên mặt lão giả lập tức cũng lộ ra vẻ kính cẩn, dẫn theo người thanh niên kia cúi người chào nói:
- Kha Lư diện kiến công tử.
Mông Thần nhất thống Hoang giới, trở thành chúa tể nơi đây, Lục Ly lại là Thánh Chủ của Mông Thần, bởi thế thân phận Lục Ly tôn quý dị thường, Kha Lư tự nhiên không dám khinh thường.
- Hai vị đừng khách khí, nhanh đứng dậy.
Lục Ly khẽ đưa tay, để hai người miễn lễ, thái độ rất là khiêm tốn.
Ánh mắt hắn dừng ở trên thân người thanh niên bên cạnh, thuận miệng hỏi:
- Kha tộc trưởng, vị này là...?
- À, hắn là tôn tử của lão hủ!
Kha Lư có chút sủng nịnh nhìn người thanh niên nói:
- Đây là thiên tài mà vạn năm qua Thiên Huyễn Tộc chúng ta phải vất vả lắm mới có được, hắn tên Kha Mang, hiện là thiếu tộc trưởng tộc ta, lần này liền để hắn đi theo các ngươi ra ngoài.
- Ách?
Lục Ly không khỏi có chút kinh ngạc, tên tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc này không đi, lại để tôn tử hắn đi? Chẳng lẽ thần thông Thiên Huyễn của đứa cháu này còn mạnh hơn cả hắn?
Thấy được thần sắc đó của Lục Ly, Kha Lư mỉm cười giải thích nói:
- Tạo nghệ thần thông Thiên Huyễn của đứa cháu trai này đã vượt qua lão hủ, hiện tại nó là người có được Thiên Huyễn Thuật cường đại nhất. Chẳng qua lịch duyệt không đủ, lần này mong công tử và Mông Thần đại nhân chỉ điểm hắn nhiều hơn.
- Kha Mang không sai, thiên tư kiêu hoành a!
Mông Thần hiển nhiên cũng biết được phần nào về Kha Mang, gật đầu tán thưởng nói. Lục Ly thấy Mông Thần không ý kiến, liền cũng không nghi ngờ, cảnh giới Kha Mang cũng đạt tới Quân Hầu Cảnh tiền kỳ, đích thật là thiên tài, thế là bèn mỉm cười gật đầu nói:
- Vậy lần này làm phiền Kha thiếu tộc trưởng.
- Có thể được cống hiến sức lực cho công tử và Mông Thần đại nhân, đó là vinh hạnh cho Kha Mang.
Kha Mang cung kính khom lưng hành lễ đáp, trên mặt không hề có vẻ gì là thiếu niên đắc chí ngông cuồng, khiến Lục Ly rất có hảo cảm.
- Đi thôi!
Lục Ly vung tay lên, cùng với đám người Mông Thần bước vào truyền tống trận, một đường truyền tống về hướng bắc, thông đạo nối thông U Châu nằm ở trong một hạp cốc phía cực bắc Hoang giới.
Bên trong Hoang giới đã được kiến tạo rất nhiều truyền tống trận, mỗi bộ lạc chủng tộc lớn đều có truyền tống trận. Đám người Lục Ly truyền tống tới trong bộ lạc một chủng tộc, sau đó không chút ngừng chân, bay thẳng về hướng bắc.
Bay hơn một canh giờ, đi tới một hẻm núi lớn. Lối vào hẻm núi đã được Mông Thần phái người phong tỏa, bên ngoài hẻm núi còn có một doanh trướng, thường niên sẽ có trưởng lão Thái Thản Tộc tọa trấn chỗ này.
Thần niệm Lục Ly quét nhìn một phen, phát hiện hai bên hẻm núi bố đầy ám tiêu, ngoài ra còn được bố trí không ít cấm chế kín đáo, trong lòng không khỏi nhủ thầm, Mông Thần làm việc đúng là cẩn thận.
- Đi thôi!
Mông Thần quay sang nhìn Lục Ly một cái, dẫn đầu tiến vào sâu trong hẻm núi, trong hạp cốc rất tối, càng đi sâu ánh sáng càng ít, rất nhiều chỗ còn có ám vệ tiềm phục.