Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cả người Lục Linh khẽ run lên, nhìn gương mặt kia của Lục Ly, trong mắt nàng chớp qua một tia thống khổ và giãy giụa, một tay án lên trán, một tay giơ lên, tựa hồ định khẽ vuốt mặt Lục Ly, cố gắng nhớ ra được hắn.
Lục Ly thấy tay Lục Linh vươn ra, vội vàng lê đầu gối dời gần lại, quỳ trước mặt nàng, ngửa mặt lên nói:
- Tỷ, ngươi nhìn kỹ xem, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột thịt của ngươi, làm sao ngươi lại không nhớ nổi ta?
- Đệ đệ...
Lục Linh ngập ngừng hô một tiếng, tay run rẩy nhè nhẹ giơ lên, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Ly. Nàng cúi đầu chăm chú nhìn hắn, tay vuốt nhẹ mặt Lục Ly, vẻ giãy dụa trong mắt càng đậm. Lát sau toàn thân nàng đột nhiên khẽ chấn, đầu óc choáng váng ngã nhào ra đất.
Lục Ly vội vàng đưa tay đỡ lấy Lục Linh, trong lòng tựa hồ hiểu ra, Lục Linh nhất định là đã bị người phong ấn ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia. Chẳng qua dù ký ức bị phong, nhưng hắn là người thân nhất của nàng, làm sao có thể hoàn toàn mất đi ký ức được?
Lúc này nàng chắc đang cực lực hồi tưởng những chuyện trước kia, linh hồn tính phá mở ký ức phong ấn, bởi thế mới gây ra cảm giác choáng váng, đầu váng mắt hoa.
- Tỷ, ngươi đừng vội, từ từ nhớ lại!
Lục Ly sợ linh hồn Lục Linh xảy ra chuyện, vội vàng nói:
- Tỷ, ký ức của ngươi chắc là bị phong ấn, bởi thế mới không nhớ nổi chuyện trước kia. Chẳng qua không sao, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi phá mở. Lần này ta đến chính là để tiếp ngươi về nhà, có ta ở đây, sau này sẽ không để ngươi chịu bất cứ khổ cực nào nữa, ai dám tổn thương ngươi, nhất định phải bước qua xác ta.
- Đệ đệ...
Lục Linh nghỉ ngơi một lát sau đó mở mắt ra, nàng ngắm nhìn Lục Ly, có chút không xác định hỏi:
- Ngươi thật là đệ đệ của ta.
Lục Ly trịnh trọng gật đầu nói:
- Tỷ, ngươi tên Lục Linh, ta tên Lục Ly, phụ thân chúng ta tên Lục Nhân Hoàng, chúng ta là con em Lục gia, gia tộc có huyết mạch phòng ngự mạnh nhất Trung Châu. Chúng ta sinh ra ở bộ lạc Địch Long, Thiên Vũ Quốc Bắc Mạc. Ngươi từ từ nhớ lại xem, đừng có gấp, rất nhiều chuyện ta đều có thể kể rõ chi tiết với ngươi.
Lục Linh nhíu mày, ánh mắt có chút mê mang xen lẫn thống khổ, nàng lẩm bẩm nói:
- Ta tên Lục Linh, Lục Nhân Hoàng, Bắc Mạc, Lục gia, bộ lạc Địch Long... những cái tên này ta đều cảm thấy rất quen thuộc, nhưng sao cứ... nghĩ mãi mà không ra? Chẳng lẽ ký ức ta thật bị phong ấn?
Càng nghĩ, vẻ thống khổ trong mắt Lục Linh càng đậm, vắt tay lên trán, ngón áp út bóp nhẹ huyệt thái dương.
Lục Ly giảng một lát rồi ngừng lại, hắn sợ linh hồn Lục Linh xảy ra chuyện, không dám nói quá nhiều. Hiện tại đã gợi ý cho nàng rất nhiều, có thể để nàng chậm rãi hồi tưởng, mở ra phong ấn bị phong ấn.
- A!
Lục Linh nghĩ một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu nói:
- Không thể tiếp tục nghĩ nữa, không thể nghĩ tiếp, nếu không đầu ta sẽ nổ tung mất.
Lục Ly thấy cả người Lục Linh rung lên, sắp ngã sấp xuống, vội vàng đứng dậy đỡ nàng, dìu nàng đi vào nội điện, rót một chén nước trà đưa tới, nói:
- Tỷ, ta không vội, bây giờ nghĩ không nổi thì đừng nghĩ. Qua mấy ngày ta sẽ dẫn ngươi chạy ra Vân Thủy Điện, mang ngươi về lại Bắc Mạc, tìm người giúp ngươi phá mở phong ấn linh hồn.
- Rời khỏi Vân Thủy Điện...
Tròng mắt Lục Linh đột nhiên khôi phục vẻ tỉnh táo, nàng lắc đầu nói:
- Ta không thể đi, trước khi trận chiến này kết thúc, ta không thể đi đâu được cả. Ngươi rời Vân Thủy Thành trước, ta sẽ sai người đưa ngươi ra ngoài, chờ đại chiến kết thúc hẵng quay lại.
- Cái này...
Thần sắc Lục Ly thoáng hiện vẻ chần chừ, sau đó rất kiên quyết lắc đầu nói:
- Không được, tỷ tỷ! Ta chết cũng sẽ không rời bỏ ngươi, Vân Thủy Thành quá nguy hiểm, ta không thể để ngươi ở lại chỗ này. Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, chỉ cần theo ta trở lại Bắc Mạc, dù có là cung chủ Thái Dương Cung cũng không dám đánh tới, nơi đó tuyệt đối an toàn.
- Đừng nói nữa!
Ngữ khí Lục Linh đột nhiên trở nên nghiêm lệ dị thường, lạnh giọng nói:
- Mặc kệ ngươi có phải đệ đệ của ta không, ta cũng sẽ không đi theo ngươi. Trước khi đại chiến kết thúc, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vân Thủy Thành, việc này không có gì để thương lượng. Nếu ngươi đã không muốn đi, vậy cứ ở lại Vân Thủy Thành. Ừ, trước khoan nói những chuyện này, đợi đại chiến kết thúc rồi tính, ngươi đừng ở lại nơi này quá lâu, ra ngoài trước đi!
- Tỷ tỷ!
Lục Ly lo lắng kêu lên.
Lục Linh lại không có vẻ gì là động tâm, lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhảm, mọi chuyện đợi sau đại chiến rồi tính. Ngươi trước chỉnh lý lại dung nhan, ta phái người đưa ngươi ra ngoài.
Thấy thần sắc Lục Linh kiên định như vậy, Lục Ly đành phải lấy ra gương đồng, lần nữa cải trang bằng nước thuốc Dạ Tra chuẩn bị sẵn, đáng tiếc tay nghề hắn không được tốt cho lắm, ngụy trang một lúc lâu mà vẫn không có được vận vị như ban đầu, bộ dạng nhìn có vẻ trẻ ra rất nhiều. Được cái giờ là ban đêm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra khác biệt quá lớn.
- Lý di!
Thần niệm Lục Linh quét ra ngoài, cửa thiền điện mở ra, lão ma ma kia quay trở lại. Lục Linh khua tay nói:
- Người này đúng là người quen cũ của ta, hơn nữa lần này còn đưa đến cho ta một tin tình báo vô cùng quan trọng. Ngươi đưa hắn ra ngoài, đồng thời không được nói lại việc này với bất kỳ ai, bằng không giết không cần luận.
Lục Ly nhìn ánh mắt băng lãnh của Lục Linh, biết giờ có nói gì cũng vô dụng. Hiện tại Lục Linh rõ ràng không muốn nghĩ đến chuyện trước kia, nhất định phải kiên trì đợi sau đại chiến. Bởi vì ký ức bị phong ấn, nàng với Lục Ly đã không có cảm tình quá sâu, bởi thế dù Lục Ly có quỳ chết ở trước mặt nàng, nàng đều sẽ không phản ứng.
Tính cách Lục Linh trước nay luôn là như thế, chủ kiến rất mạnh, chuyện đã nhận định rồi thì chín con trâu đều không kéo về được. Lục Ly đành nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó đi theo Lý ma ma ra ngoài.
Lý ma ma không đưa Lục Ly ra đại điện, mà gọi lại một tên Ám Vệ dẫn Lục Ly ra ngoài. Đợi Lục Ly đi rồi, Lục Linh mới lại tiến ra bên ngoài thiền điện, lần nữa dặn dò nói:
- Phái Ảnh thập thất bảo vệ hắn, người này tương đối quan trọng, không được để hắn ra khỏi thành, cũng không thể để hắn xảy ra chuyện.