Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng mà, hắn vừa mới bay vụt lên giữa không trung, trong thành bảo chợt bắn ra một đạo kiếm khí, thoáng chốc liền chém người này chém thành hai nửa.
- Hả? Mau đi xem xem là chuyện gì nhất định phải bắt lại hung thủ!
Ánh mắt Lục Linh rốt cục hơi biến, Lục Ly nghe được ba chữ Luân Hồi Cung, sắc mặt cũng khẽ biến, hắn ngửi thấy được một tia âm mưu.
Trong thành đã ngưng chiến, trên không trung mấy đại Nhân Hoàng chính đang khai chiến, ai còn dám động thủ giết người vào lúc này? Quan trọng hơn hết chính là người kia hô hắn là con em Cơ gia Luân Hồi Cung, nhưng vẫn cứ bị đương chúng kích sát.
Tình huống này rất không thích hợp, nếu trong đó không có âm mưu, đánh chết Lục Ly cũng không tin.
Hắn quay mắt nhìn sang Lục Linh, kẻ sau vừa khéo cũng đảo mắt sang, hai người liếc nhau, đều ngấm ngầm cảm giác được không ổn.
Mấy tên Trưởng lão sớm đã bay qua đó, định bắt lại hung thủ, trách nhiệm trong vụ giết người này Vân Thủy Điện không thể gánh, bằng không liền sẽ có cớ cho Luân Hồi Cung quang minh chính đại can dự vào.
Ông!
Mấy tên trưởng lão còn chưa trở lại, không gian giữa trời Vân Thủy Thành lại chợt ba động, một nam tử áo bào đen đột ngột xuất hiện. Khí tức cuồng bạo nháy mắt bao phủ toàn thành, khí tức này thậm chí cường đại gấp mấy chục lần cung chủ Thái Dương Cung.
- Địa Tiên!
Ánh mắt Lục Linh chợt hiện vẻ đắng chát, bờ môi mấp máy phun ra hai chữ.
Khóe miệng Lục Ly cũng nhếch lên ý cười giễu cợt, hắn vừa mới ngửi thấy mùi vị âm mưu, âm mưu liền lập tức hiện hình, thậm chí không cần hắn phải suy đoán thâm sâu gì. Người này mà không phải Địa Tiên Luân Hồi Cung, Lục Ly dám nuốt sống luôn cả thần binh Long Đế.
- Thật to gan!
Địa Tiên vừa hiện ra giữa trời, mắt lạnh chợt lóe, khóa chặt tên thanh niên tóc lam đã bị chém thành hai nữa, phẫn nộ nói:
- Các ngươi đúng là to gan lớn mật, lại dám giết công tử Cơ gia chúng ta? Vân Châu các ngươi tranh đấu thế nào chúng ta không quản, nhưng dám giết con em Cơ gia ta, hôm nay tất cả các ngươi đều phải bồi táng cho công tử nhà ta.
- Tất cả mọi người?
Tròng mắt Lục Ly chuyển lạnh, xem ra vị Địa Tiên Luân Hồi Cung muốn giết người diệt khẩu? Chỉ cần giết sạch tất cả mọi người trong thành, dù sau đó sự tình truyền đến Trung Châu, cũng sẽ không còn chứng cứ nào nữa.
Mọi chuyện đã rất rõ ràng.
Thái Dương Cung nhất định là đã ngấm ngầm thông đồng với Luân Hồi Cung, vị Địa Tiên này vừa rồi chắc một mực quan chiến ở phụ cận. Thấy hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung sắp bị giết, thế là đành phải bố trí ra một âm mưu nhìn có vẻ rất hoang đường, sau đó cường hành nhúng tay.
Thế cục lại lần nữa nghịch chuyển.
...
Lần thế cục nghịch chuyển này tuyệt đối không nằm trong dự liệu của Lục Linh, bởi vì thần sắc Lục Linh khá là khó coi. Nếu chỉ xuất hiện một tên Nhân Hoàng, như vậy sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến cục diện đương trường, dù xuất hiện hai tên Nhân Hoàng cũng không sao, vấn đề đây là Địa Tiên, Lục Địa Thần Tiên!
Nhân Trung Chi Hoàng và Lục Địa Thần Tiên, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nhân Trung Chi Hoàng có mạnh đến mấy thì cũng vẫn chỉ là người, trong khi Lục Địa Thần Tiên lại khác, có thể ghép được với Thần hoặc Tiên, chỉ nghe thôi cũng đã biết không dễ chọc.
Ở Thần Châu đại địa, cảnh giới sai khác như là chênh lệch giữa trời với đất, càng đi lên lại càng rõ ràng. Một tên Quân Hầu Cảnh có thể quét ngang một mảnh Bất Diệt Cảnh, một tên Nhân Hoàng lại có thể quét ngang một mảnh Quân Hầu Cảnh, Địa Tiên cũng tương tự.
Đừng nói phía bọn hắn chỉ có năm tên Nhân Hoàng, dù có cộng thêm hai người Thái Dương Cung cũng không đủ nhìn, thậm chí với loại cường giả Nhân Hoàng sơ kỳ thế này, dù nhiều thêm vài chục tên dự tính cũng chưa hẳn là đối thủ của Địa Tiên.
Lục Linh có trí tuệ thông thiên, có thể biến toàn bộ Vân Châu thành một bàn cờ, biến tất cả thế lực và võ giả nơi đây làm quân cờ.
Nàng có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, nhưng vị Địa Tiên này lại không phải quân cờ, mà là người có thể vung tay lật cả bàn cờ.
Hô
Lục Linh khẽ thở ra một ngụm trọc khí, giờ khắc này nàng tựa hồ đã mất đi hết thảy sức lực, cả người suy sụp. Cục này nàng bố trí lâu vậy rồi, hao phí vô số nhân lực vật lực tinh lực, mắt thấy sắp thành công, lại không ngờ sắp thành lại bại.
Nàng đã sớm đoán được Thái Dương Cung cấu kết với Luân Hồi Cung, nhưng đó chỉ là thông đồng trong bóng tối, chứ ngoài mặt Luân Hồi Cung không thể nào lẫn vào sự vụ Vân Châu được, Luân Hồi Cung còn nhìn Vân Châu cỏn con này không vừa mắt.
Lại không ngờ Luân Hồi Cung vừa khéo có một vị Địa Tiên ở Vân Châu, càng không nghĩ tới Luân Hồi Cung vô sỉ đến vậy. Tuỳ tiện tìm một âm mưu hoang đường làm cái cớ cường hành can dự sự vụ Vân Châu, đại thế lực số một Trung Châu, thế mà đến cả mặt mũi đều không cần.
- Lát nữa chính ngươi đào tẩu đi, trận chiến này bại rồi!
Lục Linh đột nhiên quay sang nhìn Lục Ly một cái, nhẹ giọng nói. Đối với Lục Ly, nàng không có bất kỳ ký ức nào, nhưng nàng có thể ẩn ẩn cảm giác được, Lục Ly là người rất quan trọng trong sinh mệnh của nàng, cho nên nàng không hi vọng Lục Ly chết ở chỗ này.
Sau khi vị Địa Tiên kia xuất hiện, hai hàng lông mày Lục Ly một mực nhíu chặt, bó tay hết cách. Địa Tiên quá mạnh, một thân một mình liền có thể diệt sát hết thảy mọi người, dù bọn hắn giãy giụa thế nào, phản kháng ra sao, đều sẽ bị Địa Tiên một tay nện thành thịt vụn.
Nghe được lời này của Lục Linh, thấy được tử chí trong mắt nàng, nét mặt Lục Ly càng lạnh thêm mấy phần. Hắn chỉ ngập ngừng phút chốc, sau đó đột nhiên xé toang ngụy trang trên mặt, lấy ra một ít nước sạch vuốt mặt, tiếp đó...
Hắn vút lên giữa trời, trong tay hiện ra một chiếc ngọc phù màu trắng, cười to mấy tiếng, dùng Long Ngâm thần kỹ quát lớn:
- Sớm từng được thấy sự vô sỉ của Cơ Mộng Điềm, ta tưởng rằng đấy chỉ là thiểu số trong Cơ gia, không ngờ cả thảy người Cơ gia đều không biết xấu hổ như vậy? Lão cẩu Cơ gia, ngươi ngang ngược can dự sự vụ Vân Châu, chẳng lẽ không sợ mười một Vương tộc còn lại tìm tới gây sự?