Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Thế Thú Hoàng kia có quan hệ với ngươi?
Lần này Tiểu Bạch khẽ gật đầu, vẻ bi thống trong mắt càng đậm, Lục Ly vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Đừng thương tâm, sau này tìm xem những ai đã can dự vào trường chiến đấu kia, ta giúp ngươi tìm sau đó để ngươi đánh chết từng người một, báo thù cho Thú Hoàng.
Tiểu Bạch lần nữa lắc đầu, duỗi ra móng vuốt chỉ chỉ chính mình, Lục Ly thoáng cả kinh, hỏi:
- Sau này ngươi muốn tự mình báo thù?
Tiểu Bạch trùng trùng gật đầu, Lục Ly lại không biết phải nói gì. Lần đại chiến kia rất nhiều thế lực lớn đều nhúng tay vào, còn tới rất nhiều đại thế lực Thanh Châu, Tiểu Bạch muốn tự mình báo thù Lục Ly cũng không phản đối. Chẳng qua trong thời gian ngắn e rằng không được, hiện tại đi đắc tội đại thế lực Thanh Châu sẽ chỉ rước đến vô số phiền phức.
Thu lại Tiểu Bạch vào trong tay áo, Lục Ly và Lục Linh đứng trên Hàn Băng Thâm Uyên, từ chỗ này tầm mắt hai người có thể quét nhìn toàn bộ Thâm Uyên.
Thâm Uyên này rất rộng lớn, không thấy đâu là bến bờ, bốn phía toàn là băng tuyết dày đặc, cây cối rất thưa thớt, nơi này nhiệt độ không khí cực thấp, không kém thua phòng băng tại Thiên Long Tuyết Sơn là mấy.
Mông Thần liếc nhìn chúng nhân một lượt, sau đó mở miệng nói:
- Phía dưới Hàn Băng Thâm Uyên này có vô số hàn lưu, bên trong hàn khí lưu động tứ phía, vô cùng khủng bố. Lần trước ta gặp phải một cỗ hàn lưu, thân thể liền trực tiếp bị đông lại. Càng hướng xuống hàn lưu lại càng nhiều, bởi thế ta mới không dám xâm nhập sâu, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị đóng băng dưới đó. Hơn nữa... ta cảm giác được dưới đáy hẳn có Thú Hoàng cường đại trấn thủ, tuyệt đối là Thú Hoàng hệ Băng, bởi thế lần đi xuống cứu người này độ khó vẫn sẽ rất lớn.
Nghe xong Lục Linh sa vào trầm tư, lát sau mới nói:
- Khuất Thừa tu luyện áo nghĩa hệ Hỏa, lần này các ngươi đi theo hắn, tương hỗ chiếu ứng. Trên nguyên tắc giữ mạng là số một, nếu gặp phải nguy cơ tất chết, các ngươi có thể lập tức rút lui, không cần cường hành đi xuống.
Lục Ly khẽ gật đầu, xuống dưới là để cứu người, không phải để nạp mạng, không cần quá mức miễn cưỡng. Nếu người chưa cứu được, mấy tên Nhân Hoàng này lại bỏ mạng dưới đó, vậy liền được không bù mất.
Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng dặn dò nói:
- Sau khi xuống dưới, các ngươi có thể lớn tiếng kêu gọi. Nếu phụ thân ta còn sống, hẳn là chính đang ở dưới vực sâu, các ngươi có thể liên hệ được với hắn là tốt nhất. Còn nếu thấy tình huống không đúng, các ngươi trước cứ rút lui đi lên, tìm chúng ta thương nghị bước hành động tiếp theo.
Lục Nhân Hoàng đã ở bên dưới mười tám năm, giờ vẫn còn chưa chết, hẳn là có được thủ đoạn giữ mạng, chỉ cần liên hệ với Lục Nhân Hoàng, cứu người liền sẽ đơn giản đi nhiều.
- Được rồi!
Lục Linh vung tay lên nói:
- Tất cả đi xuống đi.
Hưu
Năm tên Nhân Hoàng lập tức điều chỉnh khí thế tới trạng thái toàn thịnh, trên thân ba tên Nhân Hoàng còn lấp lánh ra chiến giáp Thánh giai, cứ thế hóa thành năm đạo lợi kiếm lao xuống dưới vực sâu.
Hai người Lục Ly và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng, suốt ròng rã mấy chục năm, lần này cuối cùng hai người cũng nhìn thấy hi vọng, có thể gặp được phụ mẫu hay không, hết thảy đều xem ý trời…
…
Năm tên Nhân Hoàng đi xuống, Tử Hoàn Kiều tuần tra xung quanh, Dạ Tra đứng ở bên thủ hộ, hai người Lục Ly và Lục Linh lơ lửng trên không Thâm Uyên, lẳng lặng chờ đợi.
Nhịp thở của Lục Ly rõ ràng có chút gấp rút, nét mặt không giấu được vẻ lo lắng bất an, ngay cả Lục Linh tưởng như Thái Sơn áp đỉnh mặt đều không đổi sắc cũng có vẻ lo được lo mất.
Từ năm bốn tuổi Lục Linh liền đã thề phải cứu ra phụ mẫu, giờ đã qua mười tám năm, ý nghĩ này một mực hằn sâu trong lòng Lục Linh mười sáu năm. Chỉ có đoạn thời gian ký ức bị phong ấn là không nghĩ tới, còn thì không ngày đêm nào là không nghĩ tới cứu ra Lục Nhân Hoàng.
Thời gian từ từ trôi qua, nội tâm Lục Ly và Lục Linh càng lúc càng cấp bách. Tiểu Bạch cảm nhận được tình tự Lục Ly, sớm đã không náo mà khôn khéo giấu mình trong tay áo, đầu nhỏ ló ra nhìn xuống dưới.
Một nén hương, ba nén hương, nửa canh giờ!
Hàn Băng Thâm Uyên hẳn là không quá sâu, lần trước Mông Thần mới chỉ đi xuống gần nửa canh giờ liền đã đi lên. Nhưng giờ đã quá nửa canh giờ, chẳng lẽ năm người đã xuống tận đáy Thâm Uyên?
Hưu
Đột nhiên, phía dưới vang lên từng tiếng xé gió, tiếp đó năm đạo nhân ảnh lần lượt bay vụt mà lên. Thần niệm Lục Ly quét qua, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
Đi xuống năm người, đi lên cũng vẫn năm người, phụ mẫu còn chưa được cứu ra.
- Không lẽ...
Trong đầu Lục Ly bất giác hiện lên một ý niệm, song rất nhanh liền bị phủ quyết, bản mệnh ngọc phù của Lục Nhân Hoàng chưa hề vỡ, Lục Nhân Hoàng căn bản không có khả năng đã chết.
- Tình hình thế nào?
Đợi năm người bay lên đông đủ, Lục Ly lập tức hỏi dò. Lục Linh quét mắt liếc nhìn một vòng, sắc mặt có chút khó coi. Bởi vì trừ Khuất Thừa ra, toàn thân bốn người còn lại đều kết băng, lông tóc trắng xóa, hẳn là bị hàn lưu ngăn trở không cách nào đi tiếp.
Mông Thần mở miệng, khẽ lắc đầu nói:
- Hàn lưu quá mạnh, càng đi xuống lại càng nhiều, một mình Khuất Thừa căn bản không bảo hộ nổi năm người chúng ta. Chúng ta bị đóng băng mấy lần, Huyền lực khắp ngươi đông cứng cả lại, nếu không nhờ Khuất Thừa e rằng không thoát lên được.
- Lợi hại vậy ư?
Lục Ly và Dạ Tra ngấm ngầm líu lưỡi, với cảnh giới bây giờ của Lục Ly, hắn tuỳ tiện đánh ra một đạo Huyền lực liền có thể nện nát một tòa núi nhỏ. Đấy còn mới chỉ là Bất Diệt Cảnh, Quân Hầu Cảnh lại càng mạnh, riêng năm tên Nhân Hoàng này, phỏng chừng tiện tay tung ra một chiêu liền đủ để san bằng cả ngọn núi.
Huyền lực của Nhân Hoàng vô cùng hùng hậu, hơn nữa đã có được sự biến đổi về chất, thế mà hàn lưu kia lại vẫn có thể đông kết được Huyền lực Nhân Hoàng, đủ thấy nó khủng bố đến cỡ nào.
Trên mặt Lục Linh lại không hề có vẻ gì là hoảng loạn, bình tĩnh hỏi:
- Thật hết cách rồi?
- Có!