Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên ngoài còn có một quan niệm, áo nghĩa chỉ có thể cảm ngộ một lần, điều này thật ra là sai lầm.Tải ebook TruyenGG tại: vipTruyenGG.com
Chỉ có Nhân Hoàng mới hiểu được, giữa áo nghĩa với nhau hoàn toàn có thể dung hợp, mấy áo nghĩa cấp thấp có thể dung hợp lại thành áo nghĩa cao cấp. Muốn trở nên mạnh hơn, ngươi cần phải cảm ngộ áo nghĩa mạnh hơn.
Nghe nói điện chủ Thí Ma Điện là cường giả duy nhất trên thế giới này cảm ngộ được áo nghĩa cửu phẩm. Sở dĩ hơn ngàn năm qua không ai có thể lay chuyển địa vị của hắn, cũng là bởi vì không ai cảm ngộ được áo nghĩa cửu phẩm.
Nếu năm đại Nhân Hoàng có thể cảm ngộ được áo nghĩa trong thế giới này, thực lực tuyệt đối sẽ cấp tốc đề thăng, nói không chừng đột phá Địa Tiên không phải chỉ còn là mộng tưởng.
- Ha ha ha!
Lại qua ba ngày, lão Lục Đồ gia đột nhiên mở mắt. Hắn tung người bay vụt lên, bắn thẳng đến hẻm núi, trên mặt chất đầy vẻ cuồng hỉ.
Tròng mắt đám người Hồ Lang sáng lên, Hồ Lang lớn tiếng nói:
- Lão Lục, ngươi sắp đột phá?
- Nhanh rồi!
Lão Lục Đồ gia bỏ lại hai chữ, tung người bay vụt vào trong hẻm núi, xông vào đại bản doanh, rõ ràng là chuẩn bị xung kích Nhân Hoàng Cảnh.
Ông!!
Ánh mắt vô số người sáng rực lên như sao trời, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, ai nấy đều càng thêm liều mạng, hi vọng có thể là người cảm ngộ áo nghĩa tiếp theo.
- Người đâu!
Lục Linh khẽ kêu một tiếng, chỉ vào một tên võ giả Vân Thủy Điện nói:
- Đưa tin về cho Đồ Nghịch, để hắn triệu tập toàn bộ con em thiên tài Vân Châu, đưa hết vào đây, để bọn họ tu luyện ngay trong sơn cốc này.
Thiên địa Huyền khí nơi đây nồng đậm, dễ dàng cảm ngộ thiên địa pháp tắc, tuyệt đối là bảo địa tu luyện. Vân Châu có rất nhiều đệ tử thiên tài, một khi đưa vào nơi này, tốc độ tu luyện sẽ càng tăng nhanh.
- Đáng tiếc...
Lục Linh khe khẽ thở dài, nếu cho các nàng thêm thời gian mấy chục năm, các nàng nhất định có thể bồi dưỡng ra một nhóm Địa Tiên và rất nhiều Nhân Hoàng, đến lúc đó há lại sẽ e ngại Luân Hồi Cung.
Thời gian mười năm rốt cục vẫn quá ngắn, dù đám người Hồ Lang không ngừng có đột phá, cũng rất khó thành tựu Địa Tiên. Lui một vạn bước mà nói, dù đột phá Địa Tiên, sợ rằng vẫn chưa là đối thủ của bốn đại thế lực.
Chẳng qua có được Hỏa Ngục, các nàng liền tính là nắm trong tay một khối vô thượng bảo địa, có được hi vọng đối kháng với bốn đại thế lực.
Một tháng sau!
Hỏa Báo đã bị thanh tiễu trên bốn mươi vạn con, có huyễn trận của Thiên Huyễn Tộc, tốc độ tiêu diệt tăng nhanh. Bên này chỉ chết đi mười mấy tên Quân Hầu Cảnh, riêng số bị thương có vẻ tăng cao, nhưng Lục Linh đã chuẩn bị rất nhiều linh dược, dù gãy tay đứt chân đều có thể mọc lại, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tiêu diệt nhiều Hỏa Báo như vậy vốn đã nằm trong dự liệu của mọi người, không có gì đáng để hớn hở cả. Khiến phần đông chúng nhân phấn chấn chính là, sau một tháng tổng cộng đã có mười một người hoặc nhiều hoặc ít được đến cảm ngộ, lão Lục của Đồ gia cũng thuận lợi đột phá Nhân Hoàng, thậm chí có người còn cảm ngộ áo nghĩa lục phẩm.
Đối với Quân Hầu Cảnh mà nói, đột phá tiểu cảnh giới không đáng để mừng, bởi vì chỉ cần có đầy đủ thiên tài địa bảo, tư chất không tính kém, ai cũng có thể đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong.
Chỉ có áo nghĩa mới là quan trọng nhất!
Không thể cảm ngộ áo nghĩa cường đại, liền không cách nào đột phá Nhân Hoàng cảnh. Áo nghĩa cường đại ở đây phải là áo nghĩa tiêu chuẩn ngũ phẩm trở lên, nói cách khác, tối thiểu phải cảm ngộ được áo nghĩ ngũ phẩm mới có tư cách đột phá Nhân Hoàng Cảnh.
Một tháng, mười một người cảm ngộ áo nghĩa, một người đột phá Nhân Hoàng!
Chuyện này nếu là truyền đến Trung Châu, sợ rằng trọn cả Trung Châu đều sẽ sôi trào. Mười hai Vương tộc sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cướp đoạt cho bằng được khối vô thượng bảo địa này.
Đương nhiên...
Vì sao Hỏa Ngục lại dễ dàng cảm ngộ áo nghĩa đến vậy? Nơi này rốt cục ẩn giấu bí mật gì? Những nghi hoặc đó cứ quanh quẩn trong đầu tất cả mọi người, mặc dù Lục Linh đã giải thích, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ giải đáp hết nghi hoặc.
Vì sao thiên địa pháp tắc nơi này lại rõ nét như thế? Hỏa Ngục này đến cùng là tồn tại thế nào? Vấn đề đó đáng để tất cả mọi người đào sâu suy nghĩ, nếu có thể đào móc ra được bí mật về nơi này, phỏng chừng số người cảm ngộ áo nghĩa sẽ càng nhiều.
Dạ Tra mang về một tin tức khiến chúng nhân đều sa vào trầm tư.
Dạ Tra kiếm được một trái linh quả, loại linh quả này rất bình thường, ở Trung Châu và Bắc Mạc Vân Châu đều có, tên là Hỏa Vân Quả. Quả này rất khó trưởng thành, ngàn năm mới sẽ lớn thêm gấp đôi, dù sinh trưởng vạn năm cũng chỉ to chừng bàn tay.
Nhưng mà!
Hỏa Vân Quả Dạ Tra mang về lại lớn bằng thân người, tính ra thời gian trái Hỏa Vân Quả này sinh trưởng ít nhất phải mười vạn năm trở lên.
Mười vạn năm trước, trong kỷ nguyên nhân loại thì còn là thời trung cổ, khi đó Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc còn ở tây nam bộ Trung Châu, uy danh hiển hách.
Khi ấy, không chỉ hai tộc, rất nhiều chủng tộc viễn cổ đều rất cường đại, Nhân tộc mặc dù có được địa vị bá chủ ở Trung Châu, song vẫn chưa thể triệt để chiếm giữ toàn bộ Trung Châu.
Đây là một loại quả bình thường!
Một trái cây sinh trưởng ở nơi rất bình thường, nếu không phải Dạ Tra cảm thấy nó giống Hỏa Vân Quả thì chưa hẳn đã ngắt xuống. Nếu nó sinh trưởng ở trong tuyệt địa, hoặc ở nơi vô cùng kín đáo nào đó, liệu sẽ còn tồn tại thêm bao nhiêu năm? Năm mươi năm... trăm vạn năm?
Trọn cả Đấu Thiên Giới từ khi có kỷ nguyên đến nay mới chỉ chừng trăm vạn năm, không ngờ Hỏa Ngục này lại có thể đã tồn tại cả trăm vạn năm? Điều đó khiến chúng nhân không khỏi cảm thấy quá khó mà tin tưởng.
Thời gian tồn tại của tất cả tiểu thế giới từng biết đều sẽ không quá lâu, tiểu thế giới có lịch sử lâu đời nhất mà Trung Châu từng phát hiện cũng chỉ có mấy chục vạn năm.
Hơn nữa...
Sau khi mọi người suy đoán ra Hỏa Ngục tối thiểu phải có lịch sử trăm vạn năm, ai nấy lại đều không thấy kỳ lạ.