Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong hẻm núi vang lên tiếng hoan hô, hai con Hỏa Báo Vương đều bị đánh giết, bọn hắn rốt cục đã có thể triệt để chiếm giữ địa bàn ngàn vạn dặm quanh đây, sẽ có vô tận linh tài chờ đợi bọn hắn đi thu thập.
- Xuất kích!
Lục Linh vung tay lên, hơn ngàn Quân Hầu Cảnh toàn lực lao ra, tiêu diệt toàn bộ số Hỏa Báo cùng theo hai con Hỏa Báo Vương.
Sáu đại Nhân Hoàng bay vụt trở về, Hồ Lang xách theo thi thể Hỏa Báo Vương, thể xác tinh thần ai nấy đều vô cùng mỏi mệt, Mông Thần lại bị thương, phải nhanh chóng bay về đại bản doanh tìm Thần Nông Tộc chữa thương.
- Dạ Hổ, các ngươi tản ra thăm dò tình hình, linh tài nào dễ tới tay thì cứ thu thập trước.
Lục Linh phái ra toàn bộ Quân Hầu Cảnh Thanh Loan Tộc, Hỏa Báo Vương đã bị giết, số Hỏa Báo còn lại không đáng để lo, là thời điểm thích hợp để bắt tay vào thu hoạch linh tài.
Hiện tại Thanh Loan Tộc có tổng cộng tám tên Quân Hầu Cảnh, trừ Dạ Tra thì tất cả đều được phái đi ra, Lục Ly hoàn toàn tín nhiệm Thanh Loan Tộc, Lục Linh tự nhiên cũng tín nhiệm bọn hắn.
Hai ngày sau, đám người Kha Mang đã bố trí xong thần trận trong hẻm núi, chờ sau khi đại quân ra ngoài săn giết Hỏa Báo. Bọn hắn cũng lập tức ra ngoài tiếp tục bố trí thần trận viễn cổ, chỉ cần nơi miệng hẻm núi có thần trận viễn cổ phụ trợ, lần sau nếu có Thú Hoàng cường đại tới thì sẽ dễ dàng ngăn chặn đánh giết hơn ít nhiều.
Hai con Hỏa Báo Vương bị giết, cục diện triệt để ổn định, Quân Hầu Cảnh đều được phái ra đánh giết Hỏa Báo, Thanh Loan Tộc không ngừng dẫn dụ Hỏa Báo tới, hình thành nên một vòng tuần hoàn.
Cứ thế từng bầy từng bầy Hỏa Báo bị tiêu diệt, nửa tháng sau, số lượng Hỏa Báo xung quanh khu vực này đã giảm xuống kịch liệt, chỉ còn chưa đến một vạn con.
Đám người Dạ Hổ không ngừng đem đưa về từng nhóm linh tài, chồng chất thành nguyên một ngọn núi nhỏ. Lục Linh bắt đầu phái ra từng nhóm Quân Hầu Cảnh, tổ thành các tiểu đội chừng mấy chục người, như vậy dù gặp phải Hỏa Báo đơn lẻ cũng có thể nhẹ nhàng tiêu diệt.
Trừ Mông Thần ra, tất cả Nhân Hoàng còn lại đều được phái đi dẫn đội, đảm bảo cho các tiểu đội tuyệt đối an toàn. Quân Hầu Cảnh chỉ nhiều chừng đó, chết một người liền mất đi một người, Lục Linh không cho phép bất cứ Quân Hầu Cảnh nào chết đi một cách vô ích.
Đoạn thời gian qua lại có thêm năm người cảm ngộ áo nghĩa, điều này khiến chúng nhân ai nấy đều hớn hở như điên, vui sướng khó mà kiềm chế.
Chứng kiến linh tài được đưa về ùn ùn không dứt, mặc dù trong đó có rất nhiều linh tài chưa từng được thấy qua, không biết công hiệu cụ thể. Song nhìn qua đều biết là linh tài trân quý, đợi sau này giám định thì hẳn đều có tác dụng, không dùng cũng có thể cầm ra bên ngoài để bán.
Được cung ứng linh tài vô tận, người ở đây lại càng dễ dàng cảm ngộ áo nghĩa!
Vô số Quân Hầu Cảnh tựa như thấy được con đường thông lên trời trải ra trước mắt, hận không thể ở lỳ trong này vài chục năm không đi ra. Đợi mấy chục năm sau, sợ rằng rất nhiều người ở đây sẽ đột phá Nhân Hoàng.
Chỉ nghĩ đến cảnh có thêm mấy trăm Nhân Hoàng, sau đó lại có mấy người đột phá Địa Tiên, với thực lực như thể hoàn toàn có thể đương đầu, thậm chí là nghiền ép bất kỳ một thế lực nào trong mười hai Vương tộc Trung Châu.
Đoạn thời gian này Lục Linh bận đến chân không chạm đất, nàng không chỉ phải chỉ đạo sự tình ở Hỏa Ngục, mà còn muốn kiêm luôn sự tình Bắc Mạc và Vân Châu. Cũng may tin tức truyền về từ U Châu không sai, hai đại thế lực mặt nam U Châu vẫn chưa bị Luân Hồi Cung thu mua, trong nhất thời đại quân U Châu sẽ vẫn chưa đánh tới Vân Châu.
Lục Ly bế quan, Minh Vũ bế quan, những đệ tử thiên tài tiến vào đây đều liều mạng tu luyện. Lục Linh nói, linh tài sẽ được cung ứng vô hạn lượng, chỉ yêu cầu bọn hắn có thể không ngừng đột phá.
Rất nhiều linh tài được bí mật vận chuyển tới Vân Châu, để đám Đồ Nghịch im ắng bán đến Trung Châu, đồng thời thu mua linh tài mà bên này cần dùng.
Luân Hồi Cung không khả năng hoàn toàn phong tỏa Vân Châu, chỉ cần có lợi ích, các đại gia tộc đều sẽ mạo hiểm, huống hồ Trung Châu cũng không phải do Luân Hồi Cung một mình định đoạt. Vân Châu có thể tiến hành giao dịch với các đại thế lực khác như Thiên Địa Trủng, những đại thế lực này hoàn toàn không có gì phải e sợ Luân Hồi Cung.
Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ duy nhất một điều khiến Lục Linh có chút thất vọng chính là, nàng phái người đi Trung Châu, đi Thần Khải Vực tìm hiểu tin tức về Lục Nhân Hoàng, song mãi đến nay vẫn chưa thấy hồi âm.
Sau khi đi ra từ trong Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Nhân Hoàng liền mất đi tin tức. Không thấy trở về Thần Khải Vực, cũng không thấy xuất hiện ở bất cứ thành trì lớn nào, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.
Đến cả con trai con gái mình Lục Nhân Hoàng đều không gặp, điều này chứng tỏ hắn nhất định có chuyện quan trọng nào đó cần làm.
Lục Linh chỉ sợ Lục Nhân Hoàng đi Trung Châu tìm kiếm cừu địch, sau đó đại khai sát giới, năm xưa ở Bắc Mạc, Lục Nhân Hoàng bị địch nhân phục kích mới dẫn đến thê tử trọng thương, sinh non Lục Ly. Đến sau Lục Nhân Hoàng mang theo thê tử tiến vào Hàn Băng Thâm Uyên, song cuối cùng mẫu thân của Lục Linh Lục Ly vẫn hương tiêu ngọc vẫn.
Dám đối địch với Lục Nhân Hoàng, khẳng định phải là một trong mười hai Vương tộc, chứ đại gia tộc bình thường làm sao có gan phục kích thiếu tộc trưởng Lục gia?
Mười hai Vương tộc đều có Địa Tiên, Lục Nhân Hoàng lại đơn thương độc mã...
- Phụ thân, ngươi tuyệt đối không được xung động!
Lục Linh âm thầm thở dài, có được Hỏa Ngục, nàng liền có được một khối vô thượng bảo địa. Chỉ cần cho nàng đầy đủ thời gian, nàng có thể bồi dưỡng ra một nhóm Nhân Hoàng, đồng thời cũng có hi vọng đột phá mấy tên Địa Tiên. Đến lúc ấy quét ngang một thế lực nào đó trong Vương tộc không còn là chuyện viển vông.
Nàng là Hỏa Phượng Thiên Thai, tốc độ tu luyện rất nhanh. Sự trưởng thành của Lục Ly cũng vượt ra ngoài kỳ vọng của nàng, giờ thứ thiếu duy nhất chỉ là thời gian.
Không ai dám khiêu hấn uy quyền của điện chủ Thí Ma Điện, thế nên gần đây Bắc Mạc vẫn rất an bình.