Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 886 - Chương 886: Đại Thắng

Bất Diệt Long Đế Chương 886: Đại thắng

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Trên thân ba người Dương Vũ và Lực Cô Triệu Khả đều từng bị roi có gai nhọn quất qua, áo bào rách bươm, dù có cởi ra từ trên hai thi thể kia thì cũng không che chắn được gì, huống hồ trên áo bào ba người còn toàn là máu.

Không có Không Gian Giới Chỉ, liền không có thức ăn và nước uống. Mặc dù cảnh giới hai người đủ sức chống đỡ một tháng không ăn không uống, nhưng tiểu tiện, đại tiện thì sao?

Nghĩ đến cảnh tượng Dương Vũ ngồi xổm đại tiện ngay trước mặt mình, bên cạnh còn có hai bộ thi thể đầy tử khí, Cơ Mộng Dao triệt để điên mất. Nàng phóng thích Hắc Phượng, không ngừng tấn công về phía nắp đỉnh, chỉ là Man Thần Đỉnh này là bán Thần khí, há là thứ võ giả bình thường có thể phá mở ra được?

Ngược lại Hỏa Phượng vừa tấn công, nắp đỉnh lập tức lấp lánh quang mang, chiếu sáng toàn bộ không gian, khiến Dương Vũ được một phen no mắt. Lúc này Cơ Mộng Dao chính đang phẫn nộ phóng thích đủ loại công kích, thân thể lay động với biên độ rất lớn, phong quang vô hạn.

- Đừng tấn công nữa, nếu không nhiệt độ nơi này sẽ nướng cháy chúng ta mất.

Dương Vũ phát hiện ra một vấn đề, Hắc Phượng của Cơ gia có nhiệt độ rất cao, không gian trong đỉnh lại chỉ lớn chừng đó, mỗi lần phóng thích xong, nhiệt độ lại từ từ đề thăng.

- Lục Ly, ngươi có giỏi thì giết ta, có giỏi thì giết ta ta!

Cơ Mộng Dao rống lên bi phẫn, dư quang thấy được Dương Vũ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, lập tức nổi giận rống to:

- Nhìn cái gì? Nam nhân các ngươi toàn thứ rác rưởi, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi bây giờ!

Dương Vũ ngượng ngùng thu lại ánh mắt, dư quang lại vẫn vụng trộm liếc nhìn bên này. Hắn lại nghĩ rất thoáng, nếu Lục Ly muốn giết hắn, khẳng định sẽ giết luôn với Cơ Mộng Dao, được giai nhân như thế làm bạn xuống hoàng tuyền, có chết cũng đáng. Còn nếu Lục Ly không giết hắn, một mực bị nhốt trong này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Cơ Mộng Dao cảm nhận được Dương Vũ một mực lén nhìn, bèn cắn răng đi đến chỗ hai bộ thi thể, xé ra một ít vải rách nhuốm màu, bọc lại quanh ngực và mặt dưới, dù làm vậy càng tăng thêm phần dụ hoặc, nhưng nàng lòng nàng lại dễ chịu hơn chút ít, tính là bịt tai trộm chuông.

Xuy xuy

Ai ngờ, một giây sau, trên nắp đỉnh bỗng chợt lấp lánh quang mang, từng đạo hồ quang điện trút xuống, không ngừng đánh lên người bọn hắn, rất nhanh cả người bọn hắn đều bốc lên khói đen, vải vóc trên thân hai người vốn đã không nhiều, giờ đều bị đốt thành tro.

Cả người Cơ Mộng Dao không ngừng run rẩy, da lông trên người đều bị đốt trụi, rất nhiều nơi đã cháy đen, mái tóc xõa tung nhìn không khác gì Lệ Quỷ, nào còn vẻ gì của một mỹ nhân tuyệt sắc

- Mộng Dao tiểu thư!

Một tiếng nói châm chọc vọng vào trong đỉnh:

- Ngươi xinh đẹp gợi cảm như thế, mặc quần áo thì sao mà thưởng thức được, ta thấy tốt nhất vẫn đừng nên mặc thì hơn. À, đợi sau này ta đi Luân Hồi Thành, nhét ngươi vào quảng trường trong thành, để người toàn thành đều được chiêm ngưỡng thân hình mỹ diệu này của ngươi.

- Phốc...

Cơ Mộng Dao phun ra một búng máu, hai mắt trắng dã, thân thể mềm nhũn, bị Lục Ly chọc tức đến ngất đi.

Xử trí Cơ Mộng Dao và Dương Vũ thế nào, Lục Ly còn chưa nghĩ ra, giết sẽ có vô tận phiền phức kéo đến, thả lại khiến Lục Ly rất là khó chịu, thế là dứt khoát nhét vào trong Man Thần Đỉnh, để hai người chịu tội trong đó, tính là trút giận một phen.

Lục Ly và Hồ Lang thương nghị một lúc, cuối cùng quyết định tiếp tục chấp hành kế hoạch Lục Linh, đi tấn công các thành trì khác, thẳng đến khi Lục Linh truyền tin để hai người trở về mới thôi.

Phía Đại Phật Tự còn hai tháng rưỡi nữa mới bắt đầu đấu giá, bên này còn có thời gian, mà lại cũng cần phái người đi xác định, nếu không vạn nhất Dương Vũ gạt người, bên kia là bẫy rập chờ sẵn thì sao?

Hai người theo ước định bay tới Thiên Long Thành, trên đường gặp được mấy nhóm võ giả Thiên Lang Sơn. Lục Ly để một người đi về, truyền báo chuyện xảy ra nơi này cho Lục Linh, đồng thời để Lục Linh phái người đi nghiệm chứng tin tức Đại Phật Tự có Bồ Đề Quả.

Ba ngày sau hai người dẫn theo mười mấy võ giả Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đi tới Thiên Long Thành, đại thành ở trung bộ U Châu. Hồ Lang không chờ người đến đông đủ, trực tiếp xâm nhập vào thành. Cơ Mộng Dao chỉ có một, cạm bẫy như thế không khả năng bố trí hai lần, cũng không khả năng đào đâu ra nhiều người như vậy để bố trí đại trận khủng bố như lần trước.

Quả nhiên, lần này rất nhẹ nhàng liền phá mở đại trận hộ thành bên ngoài, chúng nhân giết vào trong thành, lại là một mảnh gió tanh mưa máu, từng đoàn từng đoàn võ giả trong thành bị thảm sát, máu chảy thành sông.

Sau khi đánh chết mấy vạn võ giả trong thành, Hồ Lang dẫn theo đám người Lục Ly rời đi, đóng quân bên ngoài chờ những người còn lại tới tụ họp.

Một ngày sau, những người còn sống sót sau trận Huyền Vũ Thành gần như đều tụ tập đông đủ, chỉ có hai người không thấy tăm hơi, không biết là đến chậm hay đã bị giết.

Hồ Lang quyết định không đợi nữa mà dẫn người lần nữa quay về Thiên Long Thành, sau đó ngồi truyền tống trận rời đi, chuẩn bị hành trì đồ thành sắp tới. Giết cho toàn bộ U Châu máu chảy thành sông, hắn không tin đến lúc đó đại quân U Châu còn không triệt thoái.

Thật ra Lục Ly không khỏi có chút bất nhẫn, bởi vì rất nhiều gia tộc trong các thành trì chưa hẳn đã xuất binh tiến đánh Vân Châu, nói cách khác rất nhiều gia tộc và võ giả đều là vô tội.

Hắn nhắc nhở Hồ Lang một câu, Hồ Lang lại không nghe theo đề nghị. Ở trong mắt Hồ Lang, đây là đại chiến giữa U Châu và Vân Châu, lúc này đại quân U Châu chính đang đánh vào Vân Châu, chẳng phải vô số con dân vô tội của Vân Châu cũng bị giết thảm.

Bọn hắn mà không tàn sát nơi đây, đại quân U Châu liền sẽ không lùi, khi ấy người chết ở Vân Châu sẽ càng nhiều. Nếu Vân Châu binh bại, tất cả mọi người đều phải chết, con dân Thiên Lang Sơn cũng bị thảm sát.

Lục Ly không phản bác được, đành phải đi theo đám người Hồ Lang tiếp tục hành trình chém giết, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là cấm chỉ võ giả đánh giết bình dân, còn về võ giả thì gặp một tên giết một tên.

Bình Luận (0)
Comment