Không biết truyền tống bao lâu, ba người rốt cục cảm giác rơi xuống đất. Lục Ly cảm ứng bốn phía một phen, phát hiện thiên địa Huyền khí nồng nặc lên nhiều, biết được mình đã lần nữa đặt chân lên Trung Châu.
Trung Châu là mảnh đất lớn nhất, giàu có nhất của Thần Châu đại địa, cũng là trung tâm của Đấu Thiên Giới. Vô số năm trước, Nhân tộc và mấy vạn chủng tộc viễn cổ xưng hùng tranh bá ở đây, cuối cùng Nhân tộc đại thắng, đặt định lịch sử huy hoàng của Nhân tộc sau này.
Đột nhiên Lục Ly thoáng có chút cảm khái, ánh mắt dần mông lung, chẳng biết đời này hắn và Lục Linh có cơ hội xưng hùng tranh bá trên mảnh thổ địa này hay không?
Phi Hoàng Đảo là địa bàn một thế lực lục phẩm dưới trướng Luân Hồi Cung, ở đây trinh sát quả nhiên rất nhiều. Ba người Lục Ly vừa truyền tống tới, lập tức liền có vô số thần niệm khóa chặt ba người, sau khi thấy là Cổ Mẫn, rất nhiều thần niệm rụt trở về.
Có mấy đạo thần niệm quét qua Lục Ly, lại đều không dừng lại quá lâu. Lục Ly cảm ứng một phen, biết được trên đảo không có mấy cường giả, chỉ có ba tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong tọa trấn, không có bất kỳ uy hiếp nào đáng kể.
Xem ra Cổ Mẫn thường xuyên truyền tống đến bên này, thậm chí quen mặt cả một tên thống lĩnh ở đây, hắn dẫn theo hai người Lục Ly đi qua tán gẫu vài câu, sau đó lại tiếp tục truyền tống rời đi.
Lục Ly một mực trầm mặc đứng ở sau lưng Cổ Mẫn, thực lực Bất Diệt Cảnh đỉnh phong không quá dẫn người chú ý, then chốt hơn là ngoại hình này của hắn quá bình thường, tuỳ ý đi trên đường đều có thể tìm ra được cả chục người tương tự.
Đợi truyền tống trận mở ra, không thấy có thần niệm quét tới trên mình, Lục Ly biết lần này tính là thành công tiềm nhập Trung Châu. Súc Cốt Thuật không hổ là bí thuật thượng cổ, nếu chỉ dựa vào cải trang, tuyệt đối sẽ bị người nhìn ra manh mối.
Ba người không ngừng truyền tống về hướng bắc, gia tộc Cổ gia chính ở hướng này, đồng thời cũng nằm trong phạm vi thế lực của Luân Hồi Cung. Chẳng qua Cổ gia chỉ là gia tộc ngũ phẩm, còn chưa đủ tư cách đáp lên quan hệ với Luân Hồi Cung.
Sau khi truyền tống vài chục lần, đi tới một thành trì tầm trung, Cổ Mẫn dẫn hai người Lục Ly tìm đến một khách sạn nghỉ qua đêm. Trong đêm Cổ Mẫn còn một mình tới chỗ trăng hoa chơi đùa, hắn là hoa hoa công tử nổi danh, nếu qua đêm mà không đi tìm nữ nhân, ngược lại thành là điều không được bình thường.
Trời sáng, Lục Ly và đám người Cổ Mẫn rời đi, lúc ra khỏi khách sạn, ba người phát hiện một ám hiệu nhỏ trên đường.
Ám hiệu này rất không thu hút, lại là ám hiệu ước định sẵn giữa Lục Ly và Hồ Lang. Nhìn thấy ám hiệu kia, Lục Ly biết Hồ Lang dù không trong thành cũng đã biết được hành tung của hắn, trong lòng càng thêm an tâm.
Án chiếu hành trình, ba người trước phải về lại địa bàn Cổ gia, dù sao ở ngoài sáng Cổ Mẫn cũng là đại biểu Cổ gia đi Vân Châu U Châu làm ăn, giờ về lại Trung Châu há lại không về Cổ gia?
Liên tục truyền tống ba ngày, đến tối ngày đó ba người rốt cục tới được Cổ Diệu Thành của Cổ gia. Ở trong mật thất Cổ gia, Cổ Mẫn dẫn tộc trưởng Cổ gia Cổ Phi Hồng đến bái kiến Lục Ly.
- Lão nô tham kiến Ly thiếu!
Thấy Cổ Phi Hồng quỳ xuống với mình, Lục Ly không khỏi bội phục thủ đoạn của Lục Linh, không ngờ tộc trưởng Cổ gia cũng là phượng nô. Chẳng qua nghĩ đến Lục Linh bán ra lượng lớn linh tài trong Hỏa Ngục, còn muốn bí mật mua sắm linh tài ở Trung Châu, nếu không có được mấy gia tộc ở trong bóng tối hỗ trợ, chỉ dựa vào người Vân Châu thì quá phiền phức, Lục Ly liền cũng thoải mái.
Bắc Mạc không khống chế được gia tộc nào ở Trung Châu, bởi thế Linh Lung Các vừa phong tỏa, hắn liền không cách nào mua sắm được bất kỳ linh tài gì từ Trung Châu.
Nếu đã là người của Lục Linh, Lục Ly liền yên tâm ở lại. Ngày hôm sau, Cổ Mẫn dẫn Lục Ly và năm tên trưởng lão Cổ gia đi ra, Cổ Dư và Lục Ly vẫn là hộ vệ thi theo bên người Cổ Mẫn.
Mục đích chuyến đi lần này là Vạn Phật Thành, hội đấu giá ở Vạn Phật Thành sắp bắt đầu. Con em các đại gia tộc Trung Châu đều hội tụ về đây, đám người Cổ Mẫn tới đó là điều hết sức bình thường, sẽ không mấy người để ý.
Địa bàn Đại Phật Tự nằm ngay mặt bắc Luân Hồi Cung, từ Cổ Diệu Thành một đường truyền tống đi qua chỉ mất bảy tám ngày, thời gian hoàn toàn dư dả.
Trên đường Hồ Lang không liên lạc qua với Lục Ly thêm lần nào, Lục Ly biết đấy là vì đảm bảo an toàn, Hồ Lang liên hệ càng nhiều thì sẽ càng dễ bại lộ.
Liên tục truyền tống tám ngày, đám người Lục Ly rốt cục tới được tòa đại thành phụ cận Vạn Phật Thành, Thiên Ma Thành.
Cách thời điểm đấu giá còn nửa tháng, mấy người Lục Ly không việc gì phải gấp gáp, hiện tại Vạn Phật Thành ngư long hỗn tạp, người các đại thế lực đại gia tộc Trung Châu đều tới hết cả. Lục Ly quyết định trước không vội đi qua, miễn làm bại lộ thân phận.
Ở Thiên Ma Thành, Cổ Mẫn ngày ngày tìm tới thanh lâu tửu quán, mỗi ngày lại đổi một bạn gái khác nhau, hai trong năm vị trưởng lão Cổ gia thì đã sớm một bước tới Vạn Phật Thành bố trí và tìm hiểu tin tức.
Năm ngày sau, một tên trưởng lão trở về, mang theo rất nhiều tin tức.
Khiến Lục Ly có chút thất vọng chính là lần hội đấu giá này không công bố danh sách vật phẩm đấu giá, không xác định được trong đó có Bồ Đề Quả hay không.
Không ngoài dự liệu của Lục Ly, mười hai Vương tộc Trung Châu đều phái người đến: Linh Lung Các, Luân Hồi Cung, Thiên Địa Trủng, Lục gia, Khiếu Thiên Cung, Bách Hoa Các, U Minh Giáo, Quỷ Xoa Tộc, Xích Nguyệt Trai, Vấn Tiên Điện, Nhật Nguyệt Minh.
Toàn bộ mười hai đại thế lực tề tựu về đây, chẳng qua người được phái đến đều là con em trẻ tuổi. Thường thường loại thịnh hội như thế này đều là dịp tốt cho thế hệ trẻ tụ tập, cường giả thế hệ trước về cơ bản sẽ không xuất hiện.
Chỉ là đấu giá linh quả, lại không phải đại chiến, để người trẻ tuổi lộ mặt, đi nhìn đại trường diện, thuận tiện tán tỉnh kết thân, chẳng phải một công đôi ba chuyện?