Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây là một vưu vật tuyệt thế, vừa xuất hiện liền che mờ phong thái của Dạ Vũ và hết thảy tiểu thư tại trường. Nếu nói Dạ Vũ là ngôi sao giữa trời đêm, như vậy nàng chính là vầng trăng đêm rằm, dù ai cũng không thể che đi hào quang của nàng được.
Quan trọng hơn là sau một năm ở trong Huyết Giới, Cơ Mộng Điềm rõ ràng càng trưởng thành thêm mấy phần. Vẻ thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tuột đi, giơ tay nhấc chân liền có thể lay động trái tim tất cả nam tử ở đây.
- Nhân Hoàng...
Lục Ly nhìn mấy lần liền lại cúi đầu uống rượu, khóe miệng hiện lên ý cười đắng chát. Đây quả nhiên là yêu nghiệt, lưu vong Huyết Giới chẳng những không áp chế được nhuệ khí của nàng, còn khiến nàng cơ duyên xảo hợp đột phá Nhân Hoàng.
Nếu Lục Ly nhớ không lầm, lúc này Cơ Mộng Điềm cùng lắm mới chỉ hai mươi hai tuổi, thiên tư này quả thực xứng được với bốn chữ “Thiên tử kiêu nữ”.
Điệp Phi Vũ vẫn như trước kia, linh tú tịnh lệ, không có được vẻ quốc sắc thiên hương như Cơ Mộng Điềm, lại có một loại phong vận đặc biệt. Nàng đứng ở bên người Cơ Mộng Điềm song không hề có cảm giác bị lu mờ.
Sau khi hai người đi vào chủ điện, Lục Ly thấy rất nhiều tiểu thư yên ắng quệt môi, che giấu đi đố kỵ trong lòng. Đổi thành là nữ nhân, Lục Ly cũng sẽ ghen tỵ, dung mạo không xinh đẹp bằng người ta, khí độ không cao nhã được như người ta, gia thế lại càng không cách nào so với người ta, cảnh giới càng là chênh lệch như trời với đất. Công tử mà mình yêu thích ngưỡng mộ, nay lại cứ vòng vòng bên người Cơ Mộng Điềm, ai mà chịu cho được...
Thế giới này có người vừa sinh ra đã là vai chính, ở đâu đều là trung tâm, toàn bộ thế giới đều vây quanh nàng. Cơ Mộng Điềm chính là loại người như thế, muốn hâm mộ cũng hâm mộ không được.
Lục Ly lại chẳng hề có chút hâm mộ nào, bởi vì nữ tử này đã từng bị hắn ngược đãi mấy tháng, dày vò chết đi sống lại, giờ đây chị ruột nàng còn đang bị hắn nhốt trong Man Thần Đỉnh.
Nghĩ đến bộ dạng bọn Cơ Mộng Điềm từng bị giam trong Man Thần Đỉnh, ngày ngày bị thần lôi đánh cho thất điên bát đảo, Lục Ly lặng lẽ cúi đầu, trên mặt thoáng hiện ý cười vô lương.
- Dạ công tử, đây chính là ngươi không đúng. Yến hội mới tham gia một nửa đã len lén chuồn đi, ngươi làm thế là vì còn bất mãn với Mộng Điềm?
Cơ Mộng Điềm không để ý tới đám công tử ân cần vây quanh mà chỉ mỉm cười nhìn Dạ Lạc. Nàng rất rõ ràng vì sao Dạ Lạc lại nửa đường rút lui, đám người Dương Hiên Lục Toan cũng ở đó, dù không có ý gì, nhưng vẫn khiến Dạ Lạc rất là không thoải mái.
Chính vì Dạ Lạc sớm rút lui, nàng mới tới đây nói vài lời, bằng không với loại yến hội cấp bậc thế này, Cơ Mộng Điềm há sẽ hạ mình tham gia?
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, không ngừng thở dài nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, ngươi cũng thấy rồi đấy, bên này không ít người chờ ta quay về đón tiếp, ta không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
Con em mười hai Vương tộc dù trong tối có liều đến ngươi chết ta sống, ngoài sáng lại vẫn ở chung hòa thuận. Cơ Mộng Điềm tới đây tựa hồ là có ý biến chiến tranh thành tơ lụa.
Thiên tư Dạ Lạc không kém, đối nhân xử thế càng có khí độ đại gia tộc, chỉ cần không có gì ngoài ý, gia chủ Thiên Địa Trủng đời tiếp theo sẽ là hắn. Cơ Mộng Điềm tự nhiên không dám quá phận đắc tội Tộc Vương tương lai của Dạ gia, trước đó mở tiệc chiêu đãi hay đến đây lúc này đều là nhằm mục đích hóa giải ân oán.
Dạ Lạc và Dạ Vinh giới thiệu mấy tên con em gia tộc thất phẩm cho Cơ Mộng Điềm, còn về con em gia tộc ngũ lục phẩm thì đều không được giới thiệu.
Lấy thân phận Cơ Mộng Điềm, những người kia còn chưa đủ tư cách nói chuyện với nàng.
Hơn phân nửa người trong đại điện đều vây lại chỗ này, chỉ có một ít tiểu thư là vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bĩu môi nhìn sang bên này, tựa hồ khá là bất mãn khi thấy nguyên một đám nam nhân cứ vây quanh Cơ Mộng Điềm như là ruồi nhặng.
Lục Ly cũng không đứng dậy, theo lẽ thường mà nói, hắn hẳn nên đi theo đám nam nhân kia mới đúng, chỉ là con người Cơ Mộng Điềm khiến hắn rất là khó chịu. Đã từng mấy lần bị nàng ám toán, càng khiến hắn canh cánh trong lòng, há sẽ làm ra chuyện mất mặt như thế.
Hắn khẽ quay sang liếc mắt ra hiệu với Cổ Mẫn, để Cổ Mẫn cũng vây lại, chính hắn thì đê điệu ngồi ở trong góc, Cơ Mộng Điềm bị cả đám người vây quanh như vậy, chắc không thấy được hắn đâu.
Cơ Mộng Điềm là nhân vật chính, Điệp Phi Vũ biến thành vai phụ. Nàng có chút ngán ngẩm tùy ý liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt dừng ở trên thân Lục Ly đang ngồi trong góc, biểu hiện của Lục Ly lúc này khá là bắt mắt, cho nên nàng mới nhìn nhiều mấy lần.
- Ồ?
Điệp Phi Vũ đột ngột kinh hô, nàng ẩn ẩn cảm thấy Lục Ly hơi có chút quen mắt, nhìn kỹ vài lần lại thấy rất lạ lẫm, thế là bèn phóng thích thần niệm quét tới chỗ Lục Ly.
Cảm nhận được một đạo thần niệm lặng lẽ thăm dò đến bên này, ánh mắt Lục Ly đột nhiên chuyển lạnh, ngẩng đầu nhìn hướng Điệp Phi Vũ, kẻ sau thấy nhìn trộm bị phát hiện, lập tức vội vàng lảng sang chỗ khác.
- Không hay!
Trong lòng Lục Ly “lộp bộp”, chẳng lẽ huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên của Điệp Phi Vũ có cảm giác lực lợi hại đến vậy, đã cảm ứng và nghi ngờ đến hắn?
Vừa rồi Điệp Phi Vũ phóng ra thần niệm, rõ ràng là đã có hoài nghi. Lục Ly phản ứng rất nhanh, nhân lúc Điệp Phi Vũ dời mắt đi, lập tức như thiểm điện nuốt vào một viên Thiên Hồn Đan, sau đó bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Nháy mắt, đan dược bị luyện hóa, một đạo năng lượng vô danh tràn vào trong đầu Lục Ly, hình thành một vòng hộ tráo bao phủ quanh Hồn Đàm. Nếu có thần niệm đến thăm dò, vậy thì trước hết phải xông phá vòng năng lượng bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm Lục Ly mới được.
- Sao thế?
Bên kia, Cơ Mộng Điềm phát hiện ra dị dạng của Điệp Phi Vũ, vội khẽ quay đầu nhẹ giọng hỏi. Điệp Phi Vũ trầm tư thoáng chốc, lấy hết dũng khí lần nữa nhìn lại Lục Ly, nói:
- Người kia rất đặc biệt.
- Đặc biệt?
Câu nói này của Điệp Phi Vũ dẫn lên vô số người chung quanh ồ lên kinh dị, không ít người thuận theo ánh mắt Điệp Phi Vũ nhìn lại. Dạ Lạc thầm hô không ổn, chẳng lẽ Lục Ly đã bị nhìn ra?