Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chúng nhân tụ tập lại với nhau tự nhiên phải có chủ đề để trò chuyện, nếu không sẽ rất lúng túng. Một tên công tử dẫn lên đề tài, hỏi dò lần này có phải mấy người Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc tới để đấu giá Long Tiên Quả?
Long Tiên Quả là thiên địa dị quả, trong vòng một tháng sau khi luyện hóa sẽ gia tăng năm thành khả năng cảm ngộ áo nghĩa. Đây là dụ hoặc cực lớn đối với Quân Hầu Cảnh và Nhân Hoàng, thậm chí là cả Địa Tiên, phải biết, đến những cấp bậc này, phương diện tu luyện chủ yếu chính là cảm ngộ áo nghĩa.
Dạ Lạc lại lắc đầu cười nói:
- Ta không định cạnh tranh Long Tiên quả, ta cảm thấy cảm ngộ áo nghĩa vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn. Dựa vào thiên tài địa bảo đi cường hành cảm ngộ áo nghĩa thực ra không phải chuyện tốt, không chừng sẽ có ảnh hưởng đối với quá trình phát triển sau này.
- Ồ...
Lời này của Dạ Lạc dẫn lên hứng thú của chúng nhân tại trường, không ngờ lại có người không để ý tới thiên địa linh quả như thế? Số ít thì lại như có điều suy tư, cảm thấy lời Dạ Lạc không phải là không lý.
Cơ Mộng Điềm một mực trầm ngâm không lên tiếng, Dạ Vinh thấy bầu không khí không sai, tự nhiên phát triển chủ đề theo hướng này, dẫn dắt chúng nhân phát biểu cao kiến.
Để đám công tử tiểu thư này nói thoải mái, một là cho bọn hắn cơ hội biểu hiện, hai tự nhiên cũng là để con em các gia tộc tiến một bước giao lưu, kéo gần quan hệ.
Có cơ hội như thế, bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ? Yến hội hôm nay có sự hiện diện của bốn vị công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp, quy cách yến hội bỗng chốc được đề cao rất nhiều. Có cơ hội biểu hiện trước mặt Dạ Lạc Dạ Vũ Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ, rất nhanh liền có người phấn khởi cất tiếng thảo luận.
Có hai luồng quan điểm, một là cảm thấy thiên tài địa bảo là thứ tốt, phục dụng rất có ích, có thể giúp võ giả đề thăng cảnh giới càng nhanh.
Quan điểm còn lại thì tương đồng với lời Dạ Lạc vừa nói lúc nãy, có lẽ là đang cố ý lấy lòng Dạ Lạc. Cảm thấy nuốt vào quá nhiều thiên tài địa bảo chỉ giúp cảnh giới thực lực tạm thời đề thăng, đối với phát triển sau này sẽ có ảnh hưởng.
Mấy trăm công tử tiểu thư, đa phần lại chỉ cố ý khoe khoang, ba hoa chích choè, nói không đúng trọng điểm, bản thân còn dương dương tự đắc. Một vài người ngược lại có chút chân tài thực học, dẫn kinh cứ điển, nói rất có đạo lý.
Lục Ly nhàn nhã uống rượu, chăm chú lắng nghe. Đương nhiên là hắn sẽ không mở miệng, Cổ Mẫn càng sẽ không tự làm mất mặt đi phát biểu quan điểm bản thân, lúc này hắn chỉ hận yến hội mau mau kết thúc cho xong.
Cơ Mộng Điềm lắng nghe một lát, có chút buồn chán, khẽ đảo mắt nhìn sang Điệp Phi Vũ, tựa hồ đang ra hiệu cho Điệp Phi Vũ đã đến lúc rồi đi.
Điệp Phi Vũ không nhìn nàng, ánh mắt chính đang dán ở trong góc, thần sắc có chút mông lung. Cơ Mộng Điềm thuận theo nhìn lại, thấy là Lục Ly đang một mình nhàn nhã uống rượu, không khỏi nhướng mày, chẳng lẽ Điệp Phi Vũ thật bị tên mãnh hán thô tục này hấp dẫn?
Nàng nhẹ giọng ho khan một tiếng, Điệp Phi Vũ giật mình hồi thần lại, nét mặt đỏ ửng. Thấy mấy người Dạ Lạc Dạ Vũ đều nhìn sang bên này, nàng có chút lúng túng, tròng mắt khẽ chuyển, mở miệng nói:
- Cổ Phong Lưu công tử, ngươi có ý kiến gì với chủ đề này không?
Bá bá bá!
Giọng Điệp Phi Vũ không lớn, nhưng nàng vừa lên tiếng, những người còn lại đều tự giác ngậm miệng, bởi thế thanh âm vang vọng khắp trong đại điện, vô số ánh mắt lập tức quét tới Lục Ly đang ở trong góc.
- Mẹ nó!
Lục Ly âm thầm chửi đổng một tiếng, cảm giác lực của Điệp Phi Vũ này đúng là nhạy bén. Không biết là nàng hoài nghi thân phận của mình, hay là muốn thông qua chuyện này để thăm dò thêm về thân phận hắn?
Nhiều người như vậy nhìn vào, Lục Ly biết khó mà tránh khỏi, thế là lảo đảo đứng dậy, đưa tay lau đi rượu nơi khóe miệng. Động tác thô lỗ này lập tức dẫn lên rất nhiều tiểu thư khinh thường, có tiểu thư thậm chí quay đầu đi không thèm nhìn.
- Ta cho rằng...
Lục Ly cố ý đổi giọng ồm ồm khó nghe. Tròng mắt lấp lánh có thần, không chút che giấu dục vọng đối với Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm.
Hắn liếc mấy lượt sau đó mới hắc hắc cười nói:
- Ta cảm thấy cái thứ áo nghĩa này... ực, mẹ nó... giống như là một mỹ nhân tuyệt thế. Nếu ngươi muốn lấy được liền phải hoàn toàn chinh phục nàng, chinh phục triệt để từ tận tâm hồn.
- Nếu mượn nhờ thiên địa linh tài đi cảm ngộ áo nghĩa, vậy liền giống như lợi dụng xuân dược cưỡng bức, chiếm lấy thân thể mỹ nhân kia. Ngươi chỉ có thể lấy được thân thể mỹ nhân chứ không chiếm được trái tim nàng, vậy áo nghĩa cảm ngộ được kia có nghĩa lý gì?
- Áo nghĩa như mỹ nhân, mỹ nhân như ngựa hoang, ngươi muốn chinh phục một thớt ngựa hoang, không phải cứ cường hoành cưỡi lên là được. Mà phải giao lưu tâm linh với nó, để nó ngoan ngoãn mặc ngươi cưỡi, để nó vui vẻ bị ngươi cưỡi, thế mới thú vị chứ, đúng không nào? Hắc hắc, bản nhân là kẻ thô lỗ, ăn nói lung tung, mọi người đừng để ý...
Lục Ly chậm rãi nói, đợi lúc dứt lời lại quay sang bốn phía nhìn một lượt, chỉ thấy công tử tại trường đều hóa đá, ngay cả Dạ Lạc đều trợn mắt há hốc mồm.
Nét mặt nữ tử tại trường đều đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, rất nhiều người sát khí đằng đằng nhìn Lục Ly, hận không thể lập tức lăng trì đứa này.
Có thể tiến vào đây đều là công tử tiểu thư danh môn quý phái, từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc từ gia tộc. Rất chú trọng tới ngôn hành nghi biểu, ai sẽ công khai ăn nói thô tục ngay trong đại điện như thế?
Lục Ly mới đầu là so sánh áo nghĩa với nữ nhân, sau đó lại so sánh nữ nhân với ngựa hoang. Rồi thì, nào là xuân dược, nào là chinh phục, nào là cưỡi, còn ngoan ngoãn để ngươi cưỡi, vui vẻ để ngươi cưỡi...
Những lời như thế, đám tiểu thư danh môn kia nghe sao nổi?
Hào môn chân chính đều là quý tộc, con em bọn hắn đều sẽ chú trọng phong độ, thể diện và lời ăn tiếng nói.
Bởi thế đối với những thứ thô tục hạ lưu, bọn hắn đều sẽ theo bản năng kháng cự, dù đôi khi bọn hắn hành sự còn hạ lưu và vô sỉ hơn cả hạng vô lại chợ búa. Song ngoài mặt bọn hắn lại đều áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã.