Man Thần Đỉnh kịch liệt rụt nhỏ, Lục Ly thu lại, nhét vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Ta có mười sáu ức Tử Huyền Tinh, Dương công tử cho ta mượn ba ức, vậy là có mười chín ức, còn thiếu một chút, xem ra vẫn phải mượn thêm.
Lục Ly đảo mắt nhìn lên dãy Liên Hoa Đài, cuối cùng dừng ở Liên Hoa Đài nơi Cơ Mộng Điềm đang ngồi, cười nhạt nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, chúng ta từng có giao tình sâu đậm trong tiểu chiến trường. Không biết ngươi có nguyện ý cho Lục mỗ mượn chút Huyền Tinh?
Quang tráo trên Liên Hoa Đài Cơ Mộng Điềm biến mất, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng, Điệp Phi Vũ thì lại trốn ở sau lưng Cơ Mộng Điềm, không dám đối mặt trực diện với Lục Ly.
Phần đông chúng nhân tại trường đều nhìn sang Cơ Mộng Điềm, kẻ sau nhắm mắt cúi đầu, tựa hồ nhập định, phải đến mười mấy giây sau mới cất tiếng, nói:
- Lục công tử, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, ta ra mười ức mua về Nhân Tiên Chi. Trên người đã không còn quá nhiều Huyền Tinh, chỉ có một ức một ngàn vạn, nếu ngươi muốn, ta tặng không cho ngươi đều được.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, Cơ Mộng Điềm nói một ức một ngàn vạn, con số này rất xảo diệu. Cộng thêm một ức một ngàn vạn, Lục Ly vừa khéo có được hai mươi ức một ngàn vạn, đủ để kêu giá.
Ngoài mặt, Nhân Hoàng Tất gia kêu giá hai mươi ức Tử Huyền Tinh, trong đó có năm ức là Yến gia cho mượn. Lục Ly lại kêu giá, Bồ Đề Quả sẽ về tay hắn không chút huyền niệm. Rốt cuộc lúc này Lục Ly đan không khác gì một con chó điên, ai còn dám quang minh chính đại khiêu chiến với hắn?
Chẳng qua...
Nếu đã trở mặt, Lục Ly làm sao còn dễ nói chuyện vậy được?
Hắn cười lạnh nói:
- Cơ tiểu thư quá keo kiệt, ta cảm thấy hỏi mượn tỷ tỷ ngươi, tuỳ tiện liền có thể mượn được mười mười lăm ức. Nếu ngươi không cho ta mượn mười ức Tử Huyền Tinh, vậy ta đành phải đích thân hỏi mượn Mộng Dao tiểu thư vậy.
Chân tướng phơi bày, Lục Ly giở công phu sư tử ngoạm!
Chào giá mười lăm ức, đó là con số đã được Lục Ly suy tính kỹ càng!
Hắn mượn Dạ Lạc mười ức, đấu giá cần thêm mười ức. Nếu đã trở mặt, tại sao lại không xao trá thêm một ít?
Dương Vũ là cháu trai trưởng lão Dương gia, là tên chết nhát, Dương Hiên và Dương gia có thể không coi trọng. Nhưng Cơ Mộng Dao thì khác, Cơ gia liệu có thể không coi trọng nàng? Mà dù có không coi trọng Cơ Mộng Dao, chẳng lẽ Cơ gia không để ý mặt mũi.
Phải biết Cơ Mộng Dao chính là nữ tử, vừa rồi lúc hắn lấy ra Man Thần Đỉnh, rất nhiều thần niệm cường đại đều quét qua, có thể thấy được rõ ràng Cơ Mộng Dao trần như nhộng ở trong đó.
Nếu Lục Ly trực tiếp vứt Cơ Mộng Dao ra ngoài, bị bao nhiêu người thấy được, vậy thì mặt mũi Cơ gia biết để vào đâu. Sau này Cơ Mộng Điềm cũng sẽ bị liên lụy, không ngẩng đầu lên được, rốt cuộc đó là chị gái ruột của nàng.
Đương nhiên.
Cơ gia có thể vì Cơ Mộng Dao mà lấy ra mười lăm ức hay không, điểm này còn phụ thuộc vào sự quyết đoán của bọn họ. Mười lăm ức Tử Huyền Tinh, đó đâu phải con số nhỏ bé gì, đổi thành linh tài trân quý thậm chí có thể xếp thành nguyên một ngọn núi to.
Sắc mặt Cơ Mộng Điềm khẽ biến, trở nên âm trầm dị thường, ánh mắt đầy hàn khí nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh lẽo thấu xương, tưởng như hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống hắn.
Đám đông tại trường đến cả thở mạnh đều không dám, Lục Ly dám vuốt râu hùm, khiến bọn hắn đều bị dọa ngu. Luân Hồi Cung, đó chính là thế lực mạnh nhất Trung Châu, đừng nói đương chúng đánh mặt Luân Hồi Cung, dù có là hạ nhân Luân Hồi Cung, rất nhiều người ở đây đều không dám đắc tội.
Lục Ly đúng là gan lớn bằng trời!
Đây là suy nghĩ trong đầu vô số người lúc này, bọn hắn không khỏi có chút sợ hãi, đồng thời lại có chút hưng phấn. Có lẽ là bởi Lục Ly làm chuyện mà bọn hắn không dám làm, cũng có lẽ là bởi Lục Ly có thể khiến cho nữ thần không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn lấy một phần phải xấu hổ khó xử, khiến trong lòng bọn họ bất giác dâng lên tâm tình sướng khoái.
Nét mặt Lục Ly vẫn rất bình tĩnh, dù rất nhiều thần niệm cường đại đang khóa chặt mình, trong những thần niệm kia có không ít đạo mang theo uy áp vô danh và sát khí nồng đậm. Song Lục Ly vẫn chẳng hề để tâm, trường diện này so với trường diện ở Thí Ma Điện năm đó thì còn kém xa, phải biết khi ấy có cả sự hiện diện của không ít Địa Tiên.
Cơ Mộng Điềm không lên tiếng, tựa hồ đang âm thầm giao lưu với người Luân Hồi Cung. Trên Liên Hoa Đài sát bên chỗ Cơ Mộng Điềm, một cường giả Nhân Hoàng trung kỳ lại có vẻ không nhịn được, mở miệng nói:
- Lục Ly, làm người tốt nhất đừng quá phận. Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt, vậy chính là tự tìm đường chết.
Có người nhảy đi ra.
Lục Ly thản nhiên nhìn cường giả trung niên kia một cái, sau đó quay đầu hỏi Cổ Mẫn:
- Đứa ngớ ngẩn này là ai?
Giọng Lục Ly không lớn, rất nhiều người đều nghe được, tròng mắt Cổ Mẫn thoáng co rụt lại, Lục Ly làm thế khác gì chỉ thẳng mặt tên Nhân Hoàng kia mắng đối phương là đồ ngu?
Cổ Mẫn còn chưa đáp lời, trên thân tên Nhân Hoàng kia đã cuộn trào sát khí, một cỗ khí tức cường đại như mãnh thú Hồng Hoang bao phủ Lục Ly, khoảnh khắc đó gió thổi cỏ động xung quanh đều ngừng cả lại.
- Ha ha!
Lục Ly lại không phải chưa từng bị khí tức khủng bố của cường giả bao phủ, năm đó Địa Tiên đều không ép gục được hắn, Nhân Hoàng đã là cái gì?
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy người Đại Phật Tự không có ý lên tiếng, thế là đảo mắt nhìn về phía tên Nhân Hoàng kia nói:
- Đừng lấy khí thế ra dọa ta, cấp bậc này của ngươi còn chưa đủ. Nếu ngươi không phục, có thể động thủ với ta thử xem.
- Thật to gan!
Nhân Hoàng triệt để nổi giận, sát khí cuồng bạo trên người như mây đen áp đỉnh trút xuống, trên thân lấp lánh Huyền lực, tựa hồ định ra tay.
- Trần thí chủ!
Vừa rồi Đại Phật Tự có thể không tỏ thái độ, nhưng lúc này lại không thể không đứng ra ngăn trở. Tru Tà hướng về phía Nhân Hoàng trung niên kia kêu một tiếng, sau đó lại không nói gì thêm.
- Trần tộc trưởng!