- Ta ra giá hai mươi mốt ức!
Lục Ly không nhìn ánh mắt đám đông xung quanh, đi tới chỗ nhã các, nhìn Tru Tà nói:
- Có cần phái người đến kiểm tra nữa không?
Tru Tà cười khổ, quét mắt nhìn toàn trường một lượt, hỏi:
- Còn ai ra giá nữa không?
Toàn trường lặng thinh, Nhân Hoàng Tất gia cũng câm họng, hắn vốn chỉ là quân cờ, giờ chủ nhân đều bị dọa chạy, hắn còn có thể nói được gì?
Tru Tà đợi giây lát, sau đó gật đầu nói:
- Được rồi, không còn ai giá, Bồ Đề Quả thuộc về Lục thí chủ.
Tru Tà vừa dứt lời, toàn trường bất giác thả lỏng. Nếu còn người ra giá, ai cũng không dám chắc Lục Ly sẽ còn làm ra chuyện tày đình gì.
Trên mặt Lục Ly hiện lên ý cười, hôm nay dù lại lần nữa đắc tội U Minh Giáo và Luân Hồi Cung, song hắn vẫn cảm thấy đáng giá. Hai đại thế lực kia với hắn vốn đã thế như nước lửa, cừu hận có sâu thêm một chút lại đã làm sao?
Hắn dẫn theo mấy người Bàn Nhược Cổ Mẫn lui về trong nhã các, lẳng lặng chờ đợi hội đấu giá kết thúc.
Bị Lục Ly náo cho như vậy, Long Tiên Quả, vật phẩm áp trục cuối cùng hiện vẻ khá là vô vị. Cạnh tranh không kịch liệt chút nào, thậm chí lúc Tru Tà vừa hô ra giá đáy, chẳng mấy người đứng ra kêu giá.
Đến sau người Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai Khiếu Thiên Cung lần lượt lên tiếng, cuối cùng mới giúp cho thần quả quý hiếm này được bán với mức giá không mọn.
Song giá thành giao cũng không cao, chỉ mười sáu ức, còn không bằng được Bồ Đề Quả.
Hội đấu giá kết thúc, Lục Ly đang định cầm Huyền Tinh đổi Bồ Đề Quả. Bàn Nhược đột nhiên kéo chéo áo hắn, nói:
- Lục ca ca, sư phụ ta nói muốn gặp ngươi.
- Sư phụ ngươi?
Lục Ly thoáng kinh ngạc, đến giờ hắn vẫn không biết thân phận Bàn Nhược ở Đại Phật Tự là thế nào. Sư phụ của nàng là ai? Sao lại đột nhiên muốn gặp mình?
Bàn Nhược thấy Lục Ly không phản ứng, bèn khẽ cười nói:
- Lục ca ca, sư phụ ta không dễ gặp người ngoài đâu. Khách nhân trình diện ở đây hôm nay đều không đủ tư cách để gặp sư phụ ta.
Nét mặt Lục Ly khẽ động, đám người Cơ Mộng Điềm còn chưa đủ tư cách gặp sư phụ Bàn Nhược? Chẳng lẽ sư phụ Bàn Nhược là phương trượng Đại Phật Tự, tộc trưởng Khổng gia?
- Ngươi dẫn đường, ta đi bái kiến sư phụ ngươi một chuyến.
Đã đấu giá được Bồ Đề Quả, Lục Ly không sợ Đại Thiện Tự không đưa, thế là bèn đi theo Bàn Nhược hướng tới một tòa chùa miếu cực lớn.
Lục Ly rời đi, dẫn lên rất nhiều người chú ý. Thấy Lục Ly đi đến đại điện Đại Phật Tự, càng khiến không ít người nghi hoặc khó hiểu.
Bên ngoài đại điện có hai tên võ tăng Quân Hầu Cảnh thủ hộ, thấy Bàn Nhược dẫn theo Lục Ly đi đến, không chỉ không ngăn cản, thậm chí cũng không nói nửa lời, cứ như thể Lục Ly và Bàn Nhược là người vô hình.
Tiến vào đại điện, bên trong là một pho tượng Phật cực lớn, tượng Phật được đúc bởi một loại vật liệu đặc thù, nhìn rất giống người thật.
Bàn Nhược khẽ khom lưng với tượng Phật, sau đó dẫn Lục Ly tới hành lang lượn vòng bên cạnh. Qua bảy tám khúc quanh, Lục Ly không biết đã đi ngang qua bao nhiêu đại điện, cuối cùng đi ra ngôi chùa miếu khổng lồ kia, bước đến trong một sơn cốc u tĩnh.
Cảnh sắc trong sơn cốc rất không sai, nơi này không có hạ nhân, xa xa là một mảnh rừng trúc, phía sau rừng trúc có đầm nước và một căn nhà gỗ ở trong góc.
Bàn Nhược nhảy nhót dẫn Lục Ly đi vào, chỉ tới căn nhà gỗ kia nói:
- Lục ca ca, bình thường Bàn Nhược đều ở chỗ này, nơi này trừ sư phó ra thì chỉ còn mỗi Bàn Nhược.
Lục Ly yêu chiều nắn vai Bàn Nhược, một cô bé chính đang tuổi ăn tuổi chơi, lại lẻ loi trơ trọi bồi cùng một lão giả ở chỗ này. Không có bạn bè, ngày ngày làm bạn với cá gỗ, điều này đối với một đứa bé như nàng mà nói thì không khỏi có chút tàn nhẫn.
Bên trong nhà gỗ không có ai, Lục Ly không dám phóng thích thần niệm mà chỉ đảo mắt liếc nhìn, phát hiện có một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng bên đầm nước sau nhà gỗ, trong tay còn cầm một chiếc cần câu.
Lão hòa thượng rất già, lưng còng hết cả, hai hàng lông mày trắng xóa dài ngoằng, rủ xuống tận cằm, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ không biết Lục Ly và Bàn Nhược tới.
Lục Ly lặng lẽ cảm ứng cảnh giới lão hòa thượng một phen, phát hiện căn bản không cảm ứng ra được. Trong lòng hắn khẽ run lên, hòa thượng này chí ít phải là cấp bậc Địa Tiên, chứ Nhân Hoàng thì hắn nhất định đã cảm ứng ra được.
- Sư phó!
Bàn Nhược hớn hở nhảy tới, đến trước mặt lão hòa thượng mới cung kính hành lễ nói:
- Lục ca ca tới.
Lục Ly tiến lại, chắp tay khom lưng nói:
- Lục Ly gặp qua đại sư.
Lão hòa thượng mở mắt, tròng mắt đục ngầu, quay người nhìn Lục Ly một cái, chỉ vào phiến đá bên cạnh nói:
- Mời tiểu thí chủ ngồi, Bàn Nhược, đi pha chén trà.
Bàn Nhược cười lui ra, lão hòa thượng buông xuống cần câu trong tay. Lục Ly nhìn qua, phát hiện cần câu không móc mồi, lão hòa thượng này đang câu cá gì vậy?
Khuôn mặt lão hòa thượng chất đầy nếp nhăn, hắn dõi mắt nhìn Bàn Nhược nơi xa một cái, sau đó nói:
- Bàn Nhược là đứa trẻ ngoan, lão nạp thọ nguyên không nhiều, sau này sợ rằng không cách nào chiếu cố nàng.
Lục Ly nhíu mày nhìn lão hòa thượng, không biết lời này của hắn có thâm ý gì, chẳng qua vẫn khom lưng đáp:
- Đại sư thực lực cao cường, sống thêm ngàn năm khẳng định đều không vấn đề.
- Ha ha!
Lão hòa thượng mấp máy môi, cười nói:
- Lão nạp đã sống hơn ba nghìn năm, ngày đại nạn của mình há lại không đoán ra được? Già rồi nên thích lải nhải, khiến tiểu thí chủ chê cười.
Hai hàng lông mày trắng của lão hòa thượng khẽ run lên, tiếp tục nói:
- Không nói mấy thứ này, lão nạp gọi ngươi tới là muốn nói chính sự, liên quan tới Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc!
- Hả?
Linh hồn Lục Ly khẽ rung lên, năm đó sáu đại thế lực vây quét Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, đây là thù không đội trời chung. Lục Ly còn hứa hẹn dẫn dắt hai tộc giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
Giờ lão hòa thượng lại nói muốn bàn chính sự về hai tộc với hắn, cũng tức là lão hòa thượng biết dư nghiệt hai tộc thần phục Lục Ly, bằng không sao lại mạo muội nói chuyện này với hắn?
Lục Ly trầm ngâm một lát rồi hỏi thẳng:
- Chuyện Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, mười hai Vương tộc đều đã biết?