- Tốt!
Lục Ly đứng dậy thi lễ với lão hòa thượng một cái nói:
- Đa tạ đại sư, ân oán giữa Thanh Loan Tộc, Mãnh Mã Tộc và Đại Phật Tự coi như chấm dứt. Lục Ly thiếu Đại Phật Tự một cái nhân tình, nếu ngày sau có cần, lúc nào cũng có thể cho người tới thông báo với ta.
Lục Ly hiểu, lão hòa thượng đưa ra điều kiện tốt như vậy, hoàn toàn là cho hắn mặt mũi. Nếu không dựa vào những dư nghiệt của Mãnh Mã Tộc và Thanh Loan Tộc, ở trong mắt Đại Phật Tự tính là cái gì chứ?
- Sa sa sa...
Bát Nhã bưng một chén trà từ xa đi tới, đưa cho Lục Ly cười ngọt ngào nói:
- Lục ca ca, đây là trân phẩm sư phụ cất giấu, người bình thường không cơ hội uống đâu.
Từ xa Lục Ly đã ngửi thấy mùi thơm ngát, mùi thơm kia bay thẳng vào mũi, thấm vào tim phổi. Hắn nhấp một ngụm trên mặt lộ ra vẻ say mê, qua một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Thật sự là trà ngon tuyệt hảo, đa tạ đại sư và Bát Nhã.
Lão hòa thượng xua tay nói:
- Bát Nhã, đi lấy Bồ Đề Quả và một cây Hương Bấc cùng Địa Nguyên Sâm tới đây.
Bát Nhã ngoan ngoãn rời đi, lão hòa thượng nhìn Lục Ly nói:
- Người trúng độc bị đóng băng bao lâu rồi?
- Hả?
Đột nhiên Lục Ly nhớ tới một chuyện, nghe đồn Đại Phật Tự có một vị trụ trì có thể giải Thần Tiên Tử, nhưng vị trụ trì này đã ba trăm năm không gặp khách rồi. Cho nên Lục Ly từ bỏ ý nghĩ mời vị trụ trì này giải độc, chẳng lẽ vị trụ trì kia chính là lão hòa thượng này?
Lão hòa thượng nhìn thấu nghi hoặc của Lục Ly, gật đầu nói:
- Lão nạp hiểu một chút y thuật, ngàn năm trước từng giải qua kịch độc Thần Tiên Tử.
Lục Ly nổi lòng tôn kính, hoàn toàn yên tâm, vị đại sư này ra tay, Bạch Thu Tuyết sẽ dễ dàng được cứu, hắn vội vàng nói:
- Thê tử của ta trúng độc đã hơn ba năm rồi, lúc ấy là ta trúng độc, nàng lợi dụng Thiên Mị Thuật chuyển dời độc tố lên người nàng. Sau đó chúng ta dùng hàn băng và bí thuật đóng băng nàng lại, lúc trước thân thể ta đều bình thường...
Lão hòa thượng nghe xong, gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, sau khi Bát Nhã mang ba cây linh dược đến đây ngươi hãy nghiền thành bột, rồi nấu thành dược cho cô ấy uống, rất nhanh sẽ khỏi. Thế nhưng cô ấy ngủ mê hơn ba năm, thân thể rất yếu, khả năng sẽ còn hôn mê thêm ba tháng đến nửa năm cũng không chừng, còn lại ngươi không cần lo lắng, nếu như có chuyện gì phái người đưa tin cho ta là được.
Bát Nhã mang tới ba loại linh quả linh thảo, sau khi Lục Ly thu nhận xong, lấy ra mấy cái nhẫn không gian, tính toán gom đủ hai mươi mốt triệu tử Huyền Tinh ném cho lão hòa thượng.
Nhưng lão hòa thượng chỉ lấy một cái nhẫn không gian chứa sáu triệu Tử Huyền Tinh, lão nói:
- Bồ Đề Quả không đáng giá nhiều Huyền Tinh như vậy, sáu triệu là đủ rồi, còn lại tiểu thí chủ cất đi. Cố gắng tu luyện, thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm, lão nạp rất mong đợi biểu hiện của các ngươi ở kỳ hạn mười năm.
Chỉ mấy câu nói đã bớt đi mười lăm triệu Tử Huyền Tinh, nhân tình này quá lớn rồi, Lục Ly không phải người già mồm cãi láo, khom người lần nữa, nói:
- Đại sư, ta phải lập tức chạy về Vân Châu, không quấy rầy đại sư thanh tu nữa, tiếp theo chúng ta sẽ phái người tới đây bí mật giao dịch với Đại Thiện Tự.
- Tốt.
Lão hòa thượng gật đầu nói:
- Chúng ta sẽ xây dựng một cái truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đến Vân Thủy Thành, tránh cho các ngươi không tiện tới Trung Châu. Nếu có thời gian, tiểu thí chủ có thể tới đây uống trà với lão nạp. Được rồi, Bát Nhã, tiễn Lục thí chủ.
Bát Nhã ngẩng đầu nhìn Lục Ly, có một chút không nỡ nói:
- Lục ca ca, ca phải đi về sao?
- Ừ...
Lục Ly gật đầu nói:
- Bát Nhã, nếu như muội muốn tìm Lục ca ca chơi, sau này truyền tống trận xây dựng xong, lúc nào cũng có thể tới Vân Thủy Thành, ca sẽ dẫn muội đi chơi.
- Ngoéo tay!
Bát Nhã vươn một ngón tay nhỏ bé xinh đẹp ra, chân thành nói, Lục Ly cười khổ ngoéo tay với nàng. Sau khi chào tạm biệt lão hòa thượng, Bát Nhã dẫn Lục Ly đi đến phía sau chính điện, lúc này Tru Tà cũng đã chờ ở đây.
- Bát Nhã, ta đưa Lục thí chủ xuống núi đây.
Tru Tà khẽ mỉm cười, nhưng Bát Nhã không thèm nhìn Tru Tà một cái, mà chỉ nhìn Lục Ly, nàng phất phất tay nói:
- Đại ca ca, tạm biệt, lần tới muội sẽ đi tìm ca.
Nói xong Bát Nhã quay đầu đi vào trong đại điện, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Lục Ly một cái, hết sức không nỡ. Lục Ly đứng ở trong đại điện phất tay, đợi Bát Nhã đi vào mới chắp tay nói với Tru Tà:
- Làm phiền Tru Tà đại sư rồi.
- Lục thí chủ khách khí, gọi ta là Tru Tà là được.
Tru Tà cuời ôn hòa, bổ sung một câu:
- Lục thí chủ có thể khiến cho sư tổ tiếp kiến, sau này ngươi chính là khách nhân tôn quý nhất của Đại Phật Tự.
Lão hòa thượng sống mấy ngàn năm, xem ra địa vị ở Đại Phật Tự thực sự là tối cao. Hắn theo Tru Tà đi ra bên ngoài, Cổ Mẫn và trưởng lão Cổ gia cũng được đưa tới đây, Tru Tà đưa ba người xuống núi.
Trên núi không có người ngoài, những khách nhân kia đều được mời xuống núi rồi. Ba người Lục Ly từ trên thềm đá đi xuống, rất nhiều thần niệm lặng lẽ quét qua người Lục Ly, thế nhưng đều biến mất rất nhanh.
Cuối cùng Lục Ly chào tạm biệt Tru Tà, ngồi xe ngựa đi đến biệt viện.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, Lục Ly lập tức nói với Cổ Mẫn:
- Lập tức đưa tin cho cha ngươi, bảo hắn dời toàn bộ con cháu Cổ gia các ngươi khỏi U Châu.
Cổ Mẫn lắc đầu nói:
- Ly thiếu không cần lo lắng, thánh nữ đã sớm có sắp xếp. Thực ra ở ngày thứ hai chúng ta rời khỏi Cổ gia, con cháu Cổ gia đã bắt đầu rời đi, hơn nữa những người già yếu, phụ nữ và trẻ em đã dời khỏi Vân Châu từ mấy tháng trước.
- Vậy thì tốt!
Nếu Lục Linh sắp xếp, Lục Ly liền yên tâm. Lần này đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên không dám giết hắn, tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo xuống đầu Cổ gia, nếu như Cổ gia không rời khỏi Trung Châu, rất nhanh sẽ phải phi hồi yên diệt.
Lục Ly an lòng, một đường đi tới biệt viện, suy nghĩ sau khi trở về sẽ liên lạc Dạ Lạc gặp mặt, thuận tiện trả lại Huyền Tinh cho hắn.