Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên ngoài là ba tên Nhân Hoàng, nên ba người Lục Ly căn bản không có ý chí chiến đấu, nếu để ba người xông tới mà nói... Lục Ly cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
- Hai người khác là Nhân Hoàng U Châu sao?
Lục Ly nói ra nghi hoặc trong lòng.
Hồ Lang gật đầu nói:
- Đúng vậy, một tên là cung chủ Thủy Tinh Cung, Triệu Mặc Dương, Nhân Hoàng trung kỳ, cảm ngộ được thất phẩm áo nghĩa. Tên còn lại là thái thượng trưởng lão Tinh Minh, Lực Ương, Nhân Hoàng sơ kỳ, còn tên đầu trọc kia thì ngươi cũng đã biết, Long Dương lão quy.
- Hừ hừ!
Lục Ly hừ lạnh mấy tiếng, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, cứ ôm oán hận sẽ không làm nên chuyện gì, không bằng thử nghĩ xem làm như thế nào ở trong khoảng thời gian ngắn nâng cao một chút chiến lực, tăng thêm khả năng sống sót.
Nhưng làm sao trong vòng một ngày nâng cao chiến lực?
Cho dù có thể nâng cao một ít chiến lực, cho dù là có một ít đột phá trên áo nghĩa cũng không làm nên chuyện gì. Cũng giống như Toái Hồn Bí Thuật, cho dù lực lượng và sóng chấn động linh hồn đạt đến tầng mấy trăm, có thể một chiêu đánh chết Nhân Hoàng, thì điều kiện tiên quyết cũng là Lục Ly có thể đến gần Nhân Hoàng...
Nhân Hoàng mở ra vực trường, Lục Ly cũng chỉ có thể chờ chết.
- Đúng rồi khôi lỗi thú!
Lục Ly nhớ tới bí thuật luyện chế khôi lỗi thú, nội tâm hơi động.
Nếu như có thể sửa chữa hai con khôi lỗi thú bị huỷ diệt kia, sẽ là một đại trợ lực. Có hai con khôi lỗi thú cộng thêm Hồ Lang, sẽ có thể chống lại ba tên Nhân Hoàng, hắn sẽ tìm cơ hội đánh lén, cũng không phải là không có hy vọng thắng lợi.
- Các ngươi trông chừng một chút!
Lục Ly quyết định đi thử, xem một ngày thời gian có thể cảm ngộ được khôi lỗi thuật hay không, hắn không cần luyện chế khôi lỗi thú, chỉ cần có thể chữa trị hai con khôi lỗi thú này và khống chế chúng nó là được.
Lục Ly đi vào bên trong trong điện, lấy bí thuật ra tìm hiểu, hai người Hồ Lang nhìn mấy lần, lại nở nụ cười khổ.
Nước tới chân mới nhảy sao?
Ý nghĩ này của Lục Ly quá ngây thơ rồi? Một cái bí thuật có thể tăng phúc bao nhiêu chiến lực? Nếu như một cái bí thuật có thể làm cho Bất Diệt cảnh nhẹ nhàng chém giết Nhân Hoàng mà nói... bí thuật này cũng không phải là bí thuật mà là thần thuật rồi.
Được rồi, coi như là thần thuật, Lục Ly có thể dùng một ngày cảm ngộ sao? Người si nói mộng!
Vệ Nguyên khe khẽ thở dài, không nói gì, mà chăm chú quan sát cánh cửa như cũ, chú ý tình huống bên ngoài. Hồ Lang không dám rời đi, lúc nào cũng thủ ở sau cánh cửa, chuẩn bị liều mạng.
Lục Ly học cổ ngữ được một đoạn thời gian, không nói tinh thông, nhưng có thể lĩnh hội ý nghĩa bên trong. Hắn đang cầm quyển da thú cổ cẩn thận đọc, quyển da thú này rất lớn, bên trên có mấy vạn chữ, đọc thôi cũng thấy hơi mệt.
Ước chừng hao tốn hơn hai canh giờ, Lục Ly mới đọc xong tất cả các chữ, hiểu rõ ý tứ bên trong.
Hơn hai canh giờ trôi qua nhưng cánh cửa vẫn còn không ngừng truyền đến tiếng nổ nặng nề, ba tên Nhân Hoàng bên ngoài cũng không có buông tha cho, lúc nào cũng đang cưỡng chế phá trận.
Bất kỳ cấm chế nào cũng cần năng lượng chống đỡ, mỗi một lần tấn công sẽ tiêu hao năng lượng chống đỡ cấm chế. Ba người công kích rất hung tàn, có lẽ bọn họ cảm thấy chỉ cần công kích thêm một chút nữa, sớm muộn gì năng lượng trên cấm chế cũng sẽ tiêu hao hết, đến lúc đó sẽ có thể phá hủy cánh cửa.
- Ai...
Đầu tiên Lục Ly dò xét một thoáng tình huống bên ngoài, sau đó mới khe khẽ thở dài, sau khi xem xong toàn bộ chữ trên cuốn da thú cổ, Lục Ly mới biết mình căn bản không có khả năng chữa trị khôi lỗi thú.
Bởi vì khôi lỗi thú cần thú hồn, không có thú hồn khôi lỗi thú chính là một đống sắt vụn, hiện tại Lục Ly bị vây ở bên trong cung điện, đi đâu lấy thú hồn cường đại?
Hơn nữa phương pháp luyện chế khôi lỗi thú vô cùng phức tạp rườm rà, cho dù Lục Ly có được thú hồn, không có người hỗ trợ, không tốn mấy ngày thời gian căn bản không cách nào chữa trị được khôi lỗi thú.
Lục Ly dứt khoát ném sách cổ vào không gian giới chỉ, nghĩ những biện pháp khác.
Hơn hai canh giờ trôi qua, bên ngoài vẫn không ngừng công kích, chuyện này nói rõ ba người Long Dương cư sĩ chắc chắn sẽ không dễ dàng thối lui. Bọn họ dám đến đây vây giết đám người Lục Ly, tự nhiên biết trong thời gian ngắn viện quân Vệ gia không đến được.
Lục Ly không có đứng dậy, tiếp tục ngồi xếp bằng ở một góc trầm ngâm, suy nghĩ một hai canh giờ, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì.
- Ầm ầm ầm...
Hình như âm thanh công kích bên ngoài càng lúc càng lớn? Lục Ly nhìn lướt qua Hồ Lang và Vệ Nguyên, phát hiện sắc mặt hai người hơi có chút âm trầm, sắc mặt Vệ Nguyên càng trắng bệch.
- Năng lượng địa cung giảm bớt sao?
Lục Ly đứng dậy dò hỏi, Hồ Lang khổ sở gật đầu nói:
- Đúng vậy, địa cung này tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, năng lượng chống đỡ trận pháp cấm chế không còn nhiều lắm. Bị ba tên Nhân Hoàng liên tục tấn công, sợ không chống đỡ được bao lâu nữa...
- Thế nhưng, Ly thiếu không cần lo lắng.
Hồ Lang bổ sung:
- Đợi lát nữa nếu như cánh cửa bị phá hủy, ta sẽ liều mạng giết ra, tạm thời áp chế ba người Long Dương. Ngươi thừa cơ chạy đến lối ra, chờ sau khi ngươi chạy đi ta sẽ lập tức hủy diệt lối đi. Mặc dù không trói chân được ba người quá lâu, nhưng mấy nén hương thời gian khẳng định không thành vấn đề, ngươi có thể lập tức truyền tống rời khỏi Cửu U Đảo.
Vừa rồi Hồ Lang vẫn đang nghĩ cái vấn đề này, suy tính thật lâu, hắn có thể nói ra kế hoạch này cho thấy hắn có mấy phần lòng tin.
Sắc mặt Vệ Nguyên càng thêm tái nhợt, Hồ Lang chế tạo cơ hội chạy trốn cho Lục Ly, chắc chắn sẽ không quản đến sống chết của hắn.
Sắc mặt hắn biến ảo mấy lần, cắn răng nói ra:
- Lục công tử, đợi lát nữa ta cũng liều mạng cuốn lấy một người. Nếu Lục công tử thoát hiểm, xin hãy báo cho tộc trưởng nhà ta một câu, xin tộc trưởng đối xử tử tế với gia nhân của ta là đủ.
Vệ Nguyên đã chuẩn bị cùng Hồ Lang đi chịu chết, dù sao cũng đều là chết, không bằng nghĩ biện pháp trợ giúp Lục Ly chạy trốn.