Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy lần đều để Long Dương cư sĩ chạy trốn, lần này Lục Ly tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn. Cho hắn dù bỏ chạy đến chân trời góc biển, cho dù bỏ chạy đến Luân Hồi Cung Trung Châu, Lục Ly cũng muốn giết chết Long Dương cư sĩ.
- Hưu...
Phía sau Hồ Lang nổ bắn mà đến, vẻ mặt hưng phấn và mừng như điên. Hắn bị đuổi giết mấy ngày mấy đêm, hiện tại tình thế nghịch chuyển, đến phiên bọn hắn phản truy sát Long Dương cư sĩ rồi.
- Hồ Lang đi lên đây!
Lục Ly thấy Hồ Lang theo sát ở phía sau không bỏ, thì vẫy vẫy tay với Hồ Lang. Hồ Lang có một chút chần chờ, dù sao đây cũng là thú hoàng, làm sao cho phép hắn đứng ở phía trên?
Sửng sốt một thoáng, Hồ Lang vẫn lựa chọn tin tưởng Lục Ly, thân thể bay vụt lên, muốn đứng ở bên cạnh Lục Ly. Lam Sư đã nhận ra ý nghĩ của Hồ Lang, cái đầu to lớn vòng qua, hai con ngươi băng lãnh quét về phía Hồ Lang, suýt chút nữa hù dọa Hồ Lang đái ra quần.
- Nghiệt súc!
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, phóng thích khí tức không tên, Lam Sư nức nở một tiếng, tủi thân quay đầu sang chỗ khác. Hồ Lang thấy vậy thì vui mừng, thân thể bay vụt lên đứng ở bên cạnh Lục Ly, hưng phấn như một đứa bé, nhếch miệng không ngừng cười ngây ngô.
Tốc độ của Long Dương cư sĩ rất nhanh, tốc độ của Lam Sư không tính là quá nhanh, miễn cưỡng ngang bằng Long Dương cư sĩ, cho nên song phương vẫn luôn giữ vững khoảng cách một hai ngàn trượng.
Lục Ly cũng không phải gấp, nuốt hai viên đan dược chữa thương ngồi xếp bằng lại, nhìn Hồ Lang rách rưới đứng yên ở trên đầu Lam Sư, hơi thở dài nói:
- Trước chữa thương đi, ngộ nhỡ kẻ địch còn có mai phục thì sao?
Hồ Lang gãi gãi đầu, có một ít xấu hổ, lấy ra hai viên đan dược chữa thương nuốt xuống, tiếp theo lại học Lục Ly ngồi xếp bằng chữa thương. Tốc độ của hắn không nhanh bằng Lam Sư, cho dù hắn toàn lực đuổi theo cũng không đuổi kịp Long Dương cư sĩ.
Nơi này là Tịch Diệt hải vực, khắp nơi đều là thú hoàng, Long Dương cư sĩ có thể bỏ chạy sao? Chỉ cần bị một con thú hoàng ngăn lại, Long Dương cư sĩ cũng chỉ có thể chờ chết.
Quả nhiên...
Chỉ qua nửa canh giờ, nước biển phía trước nhấc lên sóng lớn kinh thiên, một cái đầu to lớn từ trong biển xông ra, tiếp theo là chín cái xúc tua khổng lồ, bắn thẳng đến chỗ Long Dương cư sĩ, muốn cuốn lấy hắn.
Sắc mặt Long Dương cư sĩ thay đổi, nếu như bị con bạch tuộc này quấn lấy, chắc chắn hôm nay hắn sẽ vùi thân nơi biển rộng.
Hai mắt hắn hơi chuyển, lộ ra một chút hung tàn, một đạo ánh áng màu tím trên cổ sáng lên, quyết định phóng thích thần kỹ huyết mạch bảo mệnh, hắn không muốn phóng thích thần kỹ huyết mạch này chút nào.
Long Dương cư sĩ rất ít phóng thích thần kỹ huyết mạch của mình, bởi vì hắn cảm giác cái thần kỹ huyết mạch này rất mất thể diện, nhưng lần này vì bảo mệnh không thể không phóng thích.
Trên cổ của hắn có ánh sáng màu tím lấp lánh, một đầu xà nữ hiện lên. Nửa người trên của xà nữ loã lồ, thoạt nhìn hết sức dâm tà, một đại nam nhân mà phóng thích thần kỹ huyết mạch như thế, cho dù đổi lại là bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Bởi vì cái thần kỹ huyết mạch này, mà từ nhỏ Long Dương cư sĩ đã bị rất nhiều người cười nhạo, tâm lý của hắn cũng từ từ trở nên biến thái.
Xà nữ bay vụt xuống, chìm vào trong thân thể bạch tuộc, chính cái xúc tu của bạch tuộc vương thoáng bất động. Thân thể Long Dương cư sĩ từ vùng trời này gào thét mà đi, biến mất ở phương xa.
- Hưu!
Lục Ly và Hồ Lang ngồi trên Lam Sư đuổi sát theo, thấy Long Dương cư sĩ chấn nhiếp thú hoàng phía trước trong nháy mắt, hai người hơi kinh ngạc. Vậy mà Long Dương cư sĩ còn cất dấu thần kỹ huyết mạch thất phẩm mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn là loại linh hồn, vô cùng bá đạo.
- Cô...
Rất nhanh bạch tuộc vương đã tỉnh lại, Long Dương cư sĩ đã chạy trốn, sáu con mắt của nó chỉ có thể nhìn về phía Lam Sư, Lục Ly và Hồ Lang.
- Cô!
Bạch tuộc vương nổi giận gầm lên quái dị, bên trong sáu con mắt đều là vẻ hung ác bạo ngược, giống như đang trách cứ Lam Sư vượt biên, tiến vào địa bàn của nó rồi. Bên trong cũng có chút xem thường Lam Sư, vậy mà bị hai tên nhân loại cưỡi lên.
Chín cái xúc tu mang theo răng cưa dò xét tới, muốn cuốn lấy đám người Lam Sư và Lục Ly, Lam Sư nổi giận rống to, trong miệng có khí lưu màu lam vờn quanh, muốn phản kích.
- Oanh!
Khí lưu nhàn nhạt vờn quanh bên ngoài cơ thể Lục Ly, phóng thích khí tức không tên trên người, khiến Hồ Lang ở bên cạnh cũng cảm thấy bị đè nén. Chín cái xúc tu kia thoáng dừng lại ở giữa không trung, bên trong sáu con mắt bạch tuộc phía dưới toàn là vẻ hoảng sợ.
- Súc sinh, đi theo chúng ta truy sát người phía trước!
Lục Ly chợt quát một tiếng, trong con ngươi có hai con ngân long hiện lên uốn lượn, sáu con mắt của bạch tuộc vương tràn đầy vẻ kinh hoàng. Lục Ly thấy bạch tuộc vương bất động, từ trên đầu Lam Sư nhảy xuống, đứng ở trên đầu bạch tuộc, tức giận quát:
- Nghiệt súc? Không tuân lệnh sao?
Bạch tuộc thu hồi sáu cái xúc tu lại, sáu con ngươi lấp lánh, sau khi dừng lại một hơi thở thời gian, thì nhanh chóng chạy về phía trước.
- Lam Sư, ngươi đi theo!
Lục Ly quay đầu lại kêu một tiếng với Lam Sư trên bầu trời, Lam Sư tủi thân, chỉ có đi theo phía sau. Hồ Lang mặt mày hớn hở, cảm giác như hắn thuần phục được Lam Sư vậy, chỉ hận xung quanh không có người thấy vẻ uy phong khí phách của hắn.
Một con thú hoàng biến thành hai con, tiếp tục điên cuồng đuổi theo. Quả thực tốc độ của Long Dương cư sĩ không tồi, tốc độ hai con thú hoàng đều đạt đến cực hạn, đuổi theo mấy canh giờ, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen nho nhỏ ở nơi xa, không cách nào kéo gần khoảng cách.
Hồ Lang có một ít nóng nảy, cứ đuổi theo như vậy không phải một cái biện pháp, ưu thế duy nhất của bọn họ là không cần tự mình bay, Long Dương cư sĩ phải tự mình bay. Vốn dĩ với thực lực của Long Dương, bay nửa tháng không ngủ không nghỉ thì tốc độ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Lục Ly không nói gì, hắn quyết tâm muốn truy sát đến cùng, trong lòng của hắn chỉ có một ràng buộc duy nhất là Tiểu Bạch.