Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhanh chóng bay đến địa điểm lúc trước phát sinh lôi bạo, Lục Ly và mấy người Hồ Lang tìm kiếm trong vòng ngàn dặm một lần. Kết quả khiến bốn người rất thất vọng, không tìm được tứ trưởng lão Cổ gia, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch.
Bốn người Lục Ly tiếp tục tìm kiếm, mở rộng phạm vi ra phương viên mấy chục vạn dặm, tìm kiếm trọn một ngày một đêm, bốn người mới ủ rũ trở lại Cửu U Thành.
Trở lại bên trong thành, vẫn không có tin tức gì như cũ, có thể tứ trưởng lão Cổ gia và Tiểu Bạch bị mất tích, hoặc là bị đánh chết chìm vào trong biển bị Huyền Thú xé xác ăn rồi.
- Ly thiếu đừng lo lắng, lực phòng ngự của Tiểu Bạch mạnh như vậy, lúc ấy lại còn ở bên trong lôi hải, đám người Long Dương không giết chết được Tiểu Bạch.
Hồ Lang an ủi một câu, suy nghĩ một chút lại bổ sung:
- Có lẽ tứ trưởng lão Cổ gia, thấy tình huống không đúng, đã mang theo Tiểu Bạch dứt khoát bay trở về Vân Châu rồi?
Hai mắt Lục Ly hơi phát sáng, truyền tống trận trở về Vân Châu đã được chữa trị, bọn họ có thể lập tức trở về Vân Châu, nếu như Vân Châu không có, đến lúc đó chỉ có thể điều người tới đây tìm kiếm.
Lục Ly miễn cưỡng tỉnh táo lại, trao đổi chuyện chính với Vệ Tử Ngang. Nói ra tất cả chuyện phát sinh ở trên tiểu đảo một lần, còn đưa không gian giới chỉ Vệ Nguyên đưa cho Vệ Tử Ngang, nói:
- Đây là thứ cuối cùng Vệ Nguyên đưa cho ta, Vệ Nguyên vì ta mà chết, ta hết sức hổ thẹn. Hi vọng Vệ đại nhân chú ý người nhà của hắn nhiều hơn, ngày sau ta có thời gian sẽ đi bái kiến vệ tộc trưởng một chút, biểu đạt lòng biết ơn.
Nét mặt Vệ Tử Ngang đau xót, gật đầu nói:
- Lục công tử không cần lo lắng những chuyện này, trước khi đến tộc trưởng đã nói ta biểu đạt một chút xin lỗi, dù sao ngươi cũng gặp phải phục kích ở trên địa bàn của chúng ta. Chúng ta sẽ báo chuyện này lên cho Đại Phật Tự, thỉnh cầu bọn họ chủ trì công lý.
Lục Ly không trông cậy vào công lý, bên này là một cái Vương Tộc, bên kia là tứ đại thế lực, không có bất kỳ chứng cớ nào thì Đại Phật Tự có thể nói cái gì?
Hắn lo lắng Tiểu Bạch nên vội vã trở về, chỉ dặn dò Vệ Tử Ngang mấy câu, xin bọn họ hỗ trợ tìm kiếm Tiểu Bạch, nếu như có thể tìm được hắn tất có hậu tạ.
Lục Ly gấp đến mức không ăn cơm cùng Vệ Tử Ngang, đã ngồi truyền tống trận dứt khoát rời đi. Vệ gia rất coi trọng chuyện Cửu U Đảo, Vệ Nguyên bóp nát ngọc phù báo cho Vệ gia, một vị Địa Tiên Vệ gia hiểu đại na di, lập tức dùng đại na di bay tới. Chỉ hao tốn bốn năm ngày đã tới Cửu U Đảo, nếu không truyền tống trận cũng không có khả năng chữa trị nhanh như vậy.
Lần này địa điểm bốn người Lục Ly truyền tống đến là một tòa đại thành ở bờ biển Vân Châu, Vân Tường Thành. Khoảng cách giữa hai thành rất xa, ánh sáng truyền tống loé lên đã hơn nửa ngày.
- Oanh...
Thời điểm bốn người Lục Ly xuất hiện ở trong truyền tống trận, người thứ nhất nhìn thấy lại là Lục Linh. Lục Linh mặc một bộ quần áo trắng, xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, sau khi nàng thấy Lục Ly xuất hiện, hơi thở ra một hơi, cười.
Nụ cười của nàng rất đẹp, dường như làm cho cả Vân Tường Thành sáng lên vài phần, nàng nhìn Lục Ly một hồi, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Trở lại là tốt rồi, nếu như ngươi không về được, tỷ chỉ có thể dẫn người tiến vào Trung Châu, báo thù cho ngươi.
Giọng nói của Lục Linh không lớn, ngữ khí rất hiền hoà, giống như hai tỷ đệ tán gẫu, nói chút ít chuyện nhà với nhau, nhưng không hiểu tại sao cái mũi Lục Ly lại đau xót.
Hắn biết Lục Linh nói không phải là đùa, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn Lục Linh sẽ mang theo toàn bộ cường giả chạy tới Trung Châu. Như thiêu thân lao đầu vào lửa, nghĩ hết tất cả biện pháp, cố hết sức giết càng nhiều con cháu tứ đại gia tộc càng tốt, cuối cùng điêu linh vẫn lạc như hoa quỳnh.
Tính cách Lục Linh vô cùng kiên nghị, từ nhỏ đến lớn rất ít khi Lục Ly thấy nàng rơi lệ, cho dù là bị đám người Địch Hổ thiếu chút nữa kéo gãy một cái chân, từ sau núi bò lại, nàng cũng không khóc.
Có mấy chuyện nàng sẽ không dễ nói ra khỏi miệng, nhưng một khi nói khẳng định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp làm được, cho dù tan xương nát thịt cũng sẽ không tiếc.
- Tỷ tỷ, để ngươi lo lắng rồi!
Lục Ly đi qua nắm tay Lục Linh, Lục Linh chỉ hơi gật đầu, không nói cái gì, mang theo Lục Ly đi vào phía trong tòa thành, những người còn lại tự động đi theo phía sau.
Tiến vào phía trong tòa thành, Lục Ly lập tức hỏi thăm sự tình Tiểu Bạch, Lục Linh nhướng mày, gọi một người tới để hắn đi điều tra. Nàng bảo Lục Ly đừng vội, kể lại toàn bộ sự tình phát sinh lần này một lần.
Lục Ly giải thích cặn kẽ sự tình một lần, kể cả chuyện mình thức tỉnh thần kỹ huyết mạch mới và chuyện có thể khống chế thú hoàng đều không có giấu giếm.
- Ừ, lần này ngươi là nhân họa đắc phúc, thần kỹ huyết mạch cũng rất mạnh, vậy mà lại có thể giết chết Nhân Hoàng?
Sau khi nghe xong Lục Linh gật đầu, không có hỏi thăm quá nhiều, dừng một thoáng hừ lạnh nói:
- Lần phục kích này không thể không liên quan đến đám người Lục Toan, Lục Nghê, Cơ Mộng Điềm, Cơ Mộng Dao, Dương Hiên, Điệp Phi Vũ! Trước nhớ kỹ mối thù này, trở về chúng ta sẽ chém giết từng người.
- Lần này khổ ngươi rồi...
Lục Linh đưa thay sờ mặt Lục Ly, tiếp tục nói:
- Lần này ngươi làm rất tốt, ta nghĩ trong khoảng thời gian này Vân Châu U Châu và Bắc Mạc sẽ rất yên tĩnh, trước khi kỳ hạn mười năm đến sẽ không có ai dám tới gây sự. Chúng ta có thể giao dịch cùng Đại Phật Tự, có thể đạt được lượng lớn linh tài, hơn nữa trong tám năm Hỏa Ngục có cơ hội đào tạo ra một hai Địa Tiên rồi.
- Ừ!
Lục Ly gật đầu, ở trong Hỏa Ngục có thể nhanh chóng cảm ngộ áo nghĩa, Đại Phật Tự có thể cung cấp một ít linh tài bọn họ thiếu hụt, mọi việc đã đủ chuyện còn lại chỉ xem vận mện những Nhân Hoàng dưới chướng thôi, vận may tốt cũng không phải là không có cơ hội đột phá Địa Tiên.
- Đúng rồi!
Lục Ly lấy ra một quyển da thú cổ đưa cho Lục Linh.