Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Sống sót, ta nhất định phải sống sót, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly tựa vào vách núi, lẩm bẩm mấy tiếng, bỏ lại sự nhớ nhung Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, lo lắng Tiểu Bạch, đám người Nhân Hoàng, Lục Linh, Lục Phi Tuyết ra khỏi đầu.
Hắn nhất định phải quên sự tình Đấu Thiên Giới, nếu không chuyện này sẽ biến thành tâm ma liên lụy hắn, khiến hắn không chịu nổi gánh nặng, tươi sống làm suy sụp hắn.
Trong Kim Ngục nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, cho dù đi Trung Hoàng Giới vẫn là cửu tử nhất sinh, hắn nhất định phải nhấc lên toàn bộ tinh thần, đấu trí so dũng khí. Nghĩ hết tất cả biện pháp, mới có thể có cơ hội sống sót, mới có thể có cơ hội về nhà.
Vì thân nhân, vì người yêu, vì bằng hữu, vì mình, hắn phải sống sót, muốn đấu một lần với lão tặc thiên Thiên Đấu. Bất kể tiền đồ có khó hơn, bất kể phía trước có đường hay không có đường, hắn cũng muốn đi tiếp, cho đến khi trở lại Đấu Thiên Giới, hoặc là chết đi!
- Vù vù!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, hồi tưởng lại những sự tình mấy năm nay hắn gặp phải, vẻ nặng nề trên mặt dần dần biến mất.
Mấy năm qua, hắn gặp phải rất nhiều tuyệt cảnh, nhưng lại lần lượt hóa hiểm thành an, thành công sống sót. Nếu trước đây gặp nhiều tuyệt cảnh như vậy vẫn có thể sống sót, nhất định lần này hắn cũng có thể sống sót, nhất định có thể về nhà.
Về nhà!
Về nhà!
Về nhà!
Ý nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu Lục Ly, từ từ mọc rễ nẩy mầm, lập tức biến thành ý chí chiến đấu cường đại của hắn. Vì có thể trở về nhà, hắn âm thầm thề không tiếc bất cứ giá nào, cho dù giết hại hàng tỉ người, cho dù vượt qua thiên sơn vạn thủy, cho dù xuyên qua cửu thiên thập địa, cho dù chém hết anh hùng hào kiệt thiên hạ, hắn cũng muốn trở về!
Bởi vì có rất nhiều người chờ hắn trở về, chờ hắn về nhà!
...
Một canh giờ, Lục Ly ngồi xếp bằng ở bên trong kim sơn một canh giờ, sắc mặt từ từ khôi phục lại bình tĩnh, trong đôi mắt loé lên ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn cầm long đế thần binh, từ bên trong kim sơn đi ra, bước từng bước về phía tây.
Thoạt nhìn khắp nơi trong Kim Ngục đều là kim sơn lộng lẫy, nhưng lại có vẻ hết sức thê lương. Trong vòng ngàn dặm gần như không có bất kỳ kẻ nào và sinh mệnh, chỉ có một mình Lục Ly cầm đao đi về phía trước, bóng dáng bị tà dương kéo ra thật dài, nói không hết thê lương.
Theo như định tính toán, nếu Lục Ly và Lãnh Vô Hinh ngồi hoa sen bay hết tốc lực, muốn tới lối đi Trung Hoàng Giới cũng phải cần mười ngày.
Tốc độ đóa hoa sen kia có thể sánh bằng Địa Tiên cảnh, Lục Ly bay hết tốc lực mà nói. Tốc độ cũng chỉ có thể bằng Nhân Hoàng trung kỳ, cho nên hắn bay hết tốc lực mà nói cũng phải tốn hơn nửa tháng.
Vấn đề là ở chỗ... Lục Ly không thể ngông nghênh phi hành, mặc dù Lãnh Vô Hinh nói Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công hắn. Nhưng trong Kim Ngục có không ít võ giả ẩn nấp, ngộ nhỡ gặp phải võ giả mạnh mẽ, hắn lại ngông nghênh như thế, rất dễ dàng bị giết.
Lục Ly không muốn xuất sư chưa được gì đã chết. Dưới tình huống chưa biết gì về Kim Ngục, hắn chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, luồn lách qua các ngọn núi lớn, dựa vào nhục thân đi về phía trước.
Tốc độ này cũng chậm đi rất nhiều, nếu như Lục Ly luôn lấy tốc độ như vậy đi về phía trước, phỏng chừng hai ba tháng cũng không tới được lối ra.
Hoàng kim cự sơn, ám kim đại sơn, hắc sắc đại sơn, hôi sắc đại sơn. Trong những ngọn núi lớn này không có bất kỳ bùn đất, đều là mạch khoáng và kim khí, cây cối ít đến đáng thương, cho dù có cũng là đại thụ kỳ lạ.
Lục Ly đi lại hồi lâu, cũng không có gặp phải bất kỳ sinh linh nào, không có thấy dòng sông, không có động vật, Hỗn Độn Thú không thấy được nửa con, thậm chí côn trùng cũng không có phát hiện.
Nơi đây giống như là một cái tử địa, đi lại trong loại địa phương này, khiến người ta cảm giác vô cùng phiền muộn, tâm tình không tự chủ được trở nên nóng nảy.
Nước và đồ ăn trong không gian giới của Lục Ly ra đầy đủ, mấy năm cũng không đói chết, sau khi đi về phía trước hồi lâu, rốt cục Lục Ly cũng gặp phải một con Hỗn Độn Thú.
Lục Ly nhảy lên trên một tảng đá đen, ai ngờ tảng đá này rõ ràng động, lộ ra hai cái tròng mắt hoàn toàn đen nhánh, mở ra miệng rộng, lộ ra răng nhọn như mũi đao.
Rất là kỳ lạ.
Phật châu Lục Ly mang theo giống như có năng lực kỳ lạ, dường như con Hỗn Độn Thú không nhìn tới hắn, chẳng qua chỉ là mở mắt, nhúc nhích một chút thân thể, tiếp theo sau đó nhắm mắt lại ngủ say đi.
Lục Ly vội vàng bay xuống, đi vòng quanh “đại hắc thạch” vài vòng, lúc này mới xác định đây là một con Hỗn Độn Thú. Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục rất kỳ lạ, nếu như không tới gần, căn bản không phát hiện được đây là một con Hỗn Độn Thú, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh, giống hệt như một tảng đá.
Đi tới gần Hỗn Độn Thú mười thước, Hỗn Độn Thú còn không có bất kỳ phản ứng nào, sự tự tin của Lục Ly tăng nhiều. Ít nhất ở trong Kim Ngục hắn không lo lắng bị Hỗn Độn Thú tập kích, nếu không dựa vào thực lực của hắn căn bản không đi được đến cửa vào Trung Hoàng Giới.
Gan Lục Ly lớn lên vài phần, bắt đầu ngồi Mệnh Luân đi về phía trước, bay trên không cực thấp, chắc là sẽ không kinh động nhiều người. Hắn quả thật không có biện pháp rồi, dựa vào chân đi lại mà nói... Tốc độ quá chậm.
- Hưu...
Mệnh Luân phá không bay đi, bay sát trên kim sơn, tốc độ cũng không có đạt được cực hạn, nhưng vẫn đạt được tốc độ Quân Hầu cảnh đỉnh phong.
Nửa ngày, một ngày!
Lục Ly vẫn không có gặp phải bất kỳ nhân loại và sinh vật, nhưng lại phát hiện năm con Hỗn Độn Thú to lớn, bốn con nằm trên mặt đất giống như một tòa núi lớn, một con lười đi.
Viên phật châu này có thể ẩn giấu khí tức sinh mệnh của Lục Ly, Lục Ly đi lại bên cạnh Hỗn Độn Thú, Hỗn Độn Thú cũng không nhìn hắn nửa cái, hết sức thần kỳ.
Ngày thứ ba, lúc Lục Ly đang bay ngang qua hai tòa núi lớn, còn chưa có xuyên qua, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, bởi vì có một đạo thần niệm mạnh mẽ đột ngột khóa hắn lại.