Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly mất tích đến hôm nay đã trọn nửa tháng rồi, Lục Linh hạ lệnh dừng việc tìm kiếm lại, chỉ để một đám Nhân Hoàng mang theo vô số Quân Hầu cảnh bắt đầu quét ngang Hỗn Độn Thú bên trong Hỏa Ngục.
Vân Châu và U Châu tạm thời ổn định, nhưng Hoang Giới lại là một mảnh lòng người bàng hoàng. Mặc dù không nhiều người biết Lục Ly mất tích, nhưng vẫn có rất nhiều người biết chuyện Lục Ly mang theo Dạ Tra, Mông Thần đi Hỏa Hồ.
Về sau Lục Linh lại mang theo nhiều Nhân Hoàng xông vào như vậy, đám người Minh Vũ, Lục Phi Tuyết không che dấu được vẻ bối rối trên mặt, cộng thêm thời gian dài Lục Ly không có xuất hiện, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đã xảy ra vấn đề.
Bất tri bất giác, Lục Ly đã trở thành tâm phúc trong lòng con dân Bắc Mạc và Hoang Giới. Hơn nữa thủ hạ Lục Linh có rất nhiều cường giả, thế lực quá lớn. Mặc dù hai chị em là một thể, nhưng thế lực Bắc Mạc và Hoang Giới đều cảm thấy chủ tử của bọn hắn là Lục Ly, nói như thế nào Lục Linh và cường giả Vân Châu U Châu cũng là người ngoài.
Không có Lục Ly, tất cả mọi người đều cảm giác trời sắp sập vậy.
Bạch gia, Tử gia, Vũ gia và rất nhiều chủng tộc trong Hoang Giới đều thấp thỏm lo âu, hơn nữa Lục Linh hạ lệnh phong tỏa tin tức, nên các nàng chỉ có thể dựa vào suy đoán. Người mà, thường ưa thích hù dọa chính mình, cho nên càng sợ hãi.
Lục Linh có rất nhiều chuyện, nên không để ý tới người Hoang Giới và Bắc Mạc, nàng chỉ nhìn thoáng qua Bạch Thu Tuyết. Sau khi xác định cô ấy đang nhanh chóng khôi phục, nàng liền cho gọi Yên phu nhân, để Yên phu nhân ổn định cục diện Bắc Mạc, sau đó ném sự tình Hoang Giới cho Lục Phi Tuyết, còn mình thì dẫn theo Đồ Nghịch trở lại Vân Châu.
Cơ nghiệp vất vả mới xây dựng được, không có khả năng bỏ qua, Lục Ly không biết bị mang đến địa phương nào, không biết có thể trở lại hay không. Lục Linh cảm giác gánh nặng trên bả vai mình càng lúc càng nặng, ban đầu còn có Lục Ly thay nàng đảm đương một ít, nhưng bây giờ toàn bộ phải dựa vào chính nàng.
Nàng không phải là một người ưa thích để lộ tâm tình ra ngoài, nội tâm vô cùng kiên cường, kỳ thực Lục Ly mất tích trong lòng nàng rất sợ hãi. Nếu không phải bản mạng ngọc phù của Lục Ly vẫn chưa vỡ, sợ là nàng cũng sớm không kiên trì được.
Một người thừa nhận áp lực cực lớn, lúc nào cũng lo lắng người thân nhất của mình chết đi, lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, có khi đối mặt thủ hạ dưới trướng còn phải miễn cưỡng bật cười.
Nội tâm đau khổ không thể nói với ai, chỉ có thể một mình lặng lẽ thừa nhận, đây là một cô gái, một cô gái mới hai mươi hai tuổi. Nếu như đổi lại là người bình thường, tinh thần đã sớm hỏng rồi?
Lục Phi Tuyết, Minh Vũ, Dạ Tra, Mông Thần biết nàng đau khổ, Nhân Hoàng dưới tay nàng cũng biết, ngay cả Bạch Hạ Sương cũng đều biết.
Nhưng không ai có thể chia sẻ thay nàng, mọi người chỉ biết lặng lẽ tu luyện, nghĩ hết biện pháp cố gắng trở nên mạnh mẽ. Một khi kỳ hạn mười năm đến, tứ đại thế lực sẽ công kích, chuyện này đã không còn là bí mật nữa. Nó không chỉ là lợi kiếm lơ lửng trên đầu Lục Linh, mà nó cũng lơ lửng trên đầu tất cả mọi người.
- Đại khốn kiếp, đại khốn kiếp, tại sao ngươi có thể nói mất tích là mất tích chứ. Đến cùng thì ngươi đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự bị bắt đến các giới diện còn lại rồi? Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, nàng tỉnh lại không thấy được ngươi, làm sao ta có thể bàn giao lại với nàng chứ?
Bạch Hạ Sương ngồi ở trong phòng trên đỉnh Thiên Long Tuyết Sơn, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía tây nam, không ngừng lẩm bẩm. Mấy ngày qua nàng vô cùng lo âu, không có tâm tu luyện, liên tục nói thầm.
- Lục Ly, ngươi nhất định phải sống sót, không có ngươi, con dân Bắc Mạc biết làm gì bây giờ? Làm sao mới bảo vệ được Hoang Giới? Chính ngươi trêu chọc tứ đại thế lực, sau đó một mình chạy đi, để lại chúng ta đơn độc thừa nhận lửa giận của tứ đại thế lực sao? Ngươi là đồ trứng thối...
Bạch Hạ Sương tiếp tục lẩm bẩm, thỉnh thoảng âm thâm thở dài, có lẽ nàng cảm thấy nói ra sự tình cất giấu trong nội tâm, sẽ không bị đè nén và sợ hãi nữa...
Nàng không biết Bạch Thu Tuyết nằm trên giường tuyết bên cạnh, lông mi lay động mấy cái, không có mở mắt, nhưng khóe mắt lại có hai hàng nước mắt không tiếng động rớt xuống, làm ướit gối đầu.
Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại rồi, vừa mới tỉnh liền nghe được một cái tin tức xấu, suýt chút nữa tin tức này lại làm cho nàng hôn mê.
Thân thể nàng vô cùng suy yếu, ngay cả mắt cũng không thể mở ra, môi không thể mở ra nói chuyện, nàng chỉ có thể không tiếng động rơi lệ.
Đóng băng mấy năm, rốt cục cũng có thể tỉnh lại!
Nhưng không cách nào nhìn thấy được người mình yêu, không cách nào kể rõ sự đau khổ và dằn vặt của mình những năm qua với hắn, kiên cường như Bạch Thu Tuyết cũng không thể áp chế tình cảm của mình...
Lục Ly xung kích Quân Hầu cảnh rất thuận lợi, chủ yếu là toàn bộ linh tài hắn có, đều là linh tài đỉnh cấp.
Hắn là con trai Lục Nhân Hoàng, hai mươi tuổi Lục Nhân Hoàng đột phá Nhân Hoàng, được ca tụng là thiên tài mười vạn năm khó xuất hiện của Thần Châu đại địa. Được di truyền thể chất tốt như vậy, cộng thêm nhiều linh tài quý giá, nếu như Lục Ly không cách nào thuận lợi đột phá mà nói, vậy hắn nhất định phế vật rồi.
Thời gian đã đi qua mười ngày, chín cái Mệnh Luân của Lục Ly đã dung hợp lại làm một, ngưng tụ thành một hạt châu ngân sắc.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là Lục Ly đã thành công. Bất kỳ vật gì muốn hoàn toàn dung hợp vào một chỗ, cũng cần phải có thời gian, hai sợi dây bện thành một, không có nghĩa là thật sự biến thành một.
Cho nên hắn còn cần nuốt mấy tấm linh dược, trong đó Thăng Long Thảo chính là mấu chốt nhất. Nó có thể làm cho chín cái Mệnh Luân hoàn toàn ngưng kết chung một chỗ, tan ra rồi hợp lại làm một thể, không cách nào tách ra.
Mắt Lục Ly khép lại, nhanh chóng lấy ra hai viên đan dược ném vào trong miệng, trong tay xuất hiện một loại linh thảo màu hoàng kim nhìn như rắn nhỏ, huyền lực vờn quanh bàn tay, luyện hóa Thăng Long Thảo.