.
., vipTruyenGG.com
--------------------------
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Ô, ta cũng từng nghe Thử Vương nói như vậy, Sắc Dục Thiên không để ý thuộc hạ bị quái vật dưới sa mạc nuốt ăn, vẫn không ngừng tiến đánh Độ Huyết Tự!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Không đúng, Sắc Dục Thiên làm như này là vì ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, vì ý nguyện vĩ đại của Phật Môn! Vì sao năm đó các ngươi bị... !
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Chính đạo chính là chính đạo. Ma đạo chính là ma đạo! Sắc Dục Thiên nhập ma, sẽ không được Phật Môn dung thân, ít nhất, lúc ấy đám người Phương Sân coi đây là cớ, muốn tru sát Sắc Dục Thiên! Năm đó ta nhìn ra nỗi khổ tâm của Sắc Dục Thiên, bội phục ý nguyện của Sắc Dục Thiên, không đành lòng nhìn Sắc Dục Thiên bị tru, mới dùng cách tự phế tu vi, từ bỏ thân phận trụ trì Độ Huyết Tự, ra sức bảo vệ Sắc Dục Thiên! Địa Tàng nhất mạch đều là ta không vào địa ngục ai vào địa ngục! Ta tin tưởng Sắc Dục Thiên, nhất định hắn sẽ kế thừa ý chí của Địa Tàng Vương Bồ Tát!
Bất Giới Hòa Thượng trịnh trọng nói.
- Nói cách khác, Long Huyết phá mở một tia phong ấn trấn áp hắn, không ngừng kéo dài huyết hải và Huyết Thần Tử ra ngoài, thôn phệ những người ở xung quanh, kéo về tế luyện, ngưng tụ ra càng nhiều Huyết Thần Tử! Còn Sắc Dục Thiên muốn cướp đoạt 'Tiên thiên ma chủng' của Long Huyết, là vì sợ hãi Long Huyết càng mạnh hơn, sợ bản thân không có cơ hội, cho nên gần đây mới liều mạng như vậy!
Vương Khả hỏi.
- Không sai!
Bất Giới Hòa Thượng gật đầu một cái.
- Nhưng chuyện này mắc mớ gì đến chúng ta, ta đang hỏi ngươi, làm sao cứu Trương Lý nhi ra, ngươi nói cho ta biết những cái này làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Chỉ cần ngươi giúp Sắc Dục Thiên chiếm lấy tiên thiên ma chủng, chẳng phải Trương Lý nhi sẽ tự nhiên được cứu sao?
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Ta hỗ trợ? Ngươi có bệnh à, ta đánh thắng được Long Huyết sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi có thể, ta nghe nói ngươi chiếm được sáu viên Định Hải Châu!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Làm sao các ngươi biết tất cả vậy?
Vương Khả lộ vẻ cổ quái hỏi.
- Hiện tại có ai trong Thập Vạn Đại Sơn không biết chứ!
Bất Giới Hòa Thượng trợn mắt nói.
- Ta có Định Hải Châu cũng vô dụng thôi, ta điều khiển cũng chỉ trấn áp được Kim Đan cảnh, ta cũng không biết Định Hải Khốn Thần Trận!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta làm được!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
Vương Khả:
Ngươi làm được? Liên quan gì đến ta! Chẳng lẽ còn muốn ta đưa Định Hải Châu cho ngươi? Nằm mơ đi!
- Thật ra, ngươi không cần biết cái gì Định Hải Khốn Thần Trận, bản thân ngươi cũng có thể tùy thời tùy chỗ thi triển ra!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Bất Giới Hòa Thượng, có phải hôm nay ngươi lại uống rượu hay không? Bắt đầu nói mê sảng?
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
Ta tùy thời tùy chỗ thi triển? Tại sao ta không biết chứ?
- Không phải, không phải ngươi có Định Quang Kính sao? Định Quang Kính của Thiên Lang Tông ngươi chính là bảo vật của Long Hoàng năm đó, Định Quang Kính và Định Hải Châu là một bộ, ngươi không biết à?
Bất Giới Hòa Thượng hỏi.
Vương Khả:
Vương Khả lấy Định Quang Kính ra, cái đồ chơi này và Định Hải Châu là một bộ?
- Định Quang Kính có thể biến lớn, ngươi biến lớn nhìn xem!
Bất Giới Hòa Thượng nói ra.
Vương Khả hơi thôi động, quả nhiên Định Quang Kính lớn hơn một chút.
- Ngươi xem có phải mặt sau Định Quang Kính có lỗ khảm hay không?
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Hả? Thật sự có lỗ khảm? Cái này để khảm Định Hải Châu sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy ra một viên Định Hải Châu để vào lỗ khảm.
- Răng rắc!
Định Hải Châu dung nhập vào trong đó, Định Quang Kính lập tức run lên, giống như uy lực tăng lên gấp bội vậy.
- Là thật, ở đây có hai mươi tư lỗ khảm, chẳng lẽ có thể khảm hai mươi tư viên Định Hải Châu sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không sai, thực ra Định Hải Châu và Định Quang Kính trong tay ngươi là đồ vật mà năm đó Long Hoàng lấy từ trong Phật Môn ta mang ra ngoài, đó là cự bảo của Phật Môn, hai mươi tư chư thiên! Nhưng lại rải rác chỉ còn lại những thứ này!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Đánh rắm, đây là Định Quang Kính và Định Hải Châu của ta, từ lúc nào lại trở thành đồ của Phật Môn rồi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi đừng căng thẳng với ta, ta cũng không lấy bảo vật này của ngươi, có rất ít người biết Định Quang Kính chính là một bộ phận của hai mươi tư chư thiên, nhưng ta cảm thấy sớm muộn gì nó cũng sẽ lộ ra, đến lúc đó, khẳng định sẽ có cao thủ Phật Môn tới tìm ngươi đòi!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Đến cùng Phật Môn các ngươi có giảng đạo lý hay không!
- Hai mươi tư chư thiên? Hai mươi tư chư thiên? Vương Khả, ngươi kiếm bộn rồi, bảo vật này thế nhưng nổi danh thiên hạ đấy!
Trương Chính Đạo sợ hãi la lên.
Mắt Trương Chính Đạo đỏ đến mức muốn trợn lồi ra.
- Đánh rắm, nhớ kĩ, cái này gọi là Định Quang Kính, đừng nói lỡ miệng, không, đừng nghe Bất Giới Hòa Thượng nói mò, muốn cướp đồ vật của ta à, nằm mơ đi! Đây chính là Định Quang Kính!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vừa nói, Vương Khả vừa lấy Định Hải Châu còn dư lại để vào lỗ khảm phía sau Định Quang Kính.
- Sau khi Định Quang Kính dung nhập Định Hải Châu, thôi động sẽ có hiệu quả của Định Hải Khốn Thần Trận! Cho nên, ngươi không cần biết trận pháp gì, có pháp bảo này là đủ rồi!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
~ Ta thử xem!
Vương Khả hơi thôi động.
- Ông!
Đột nhiên, Định Quang Kính toát ra một luồng ánh sáng màu lam, trong nháy mắt bao phủ Trương Chính Đạo.
- Ôôôt Trương Chính Đạo trợn mắt mấy tiếng, đồng thời hành động khó khăn, nhưng coi như hành động gian nan, cũng xê dịch từng chút một, tốt một phen công phu, mới từ đi ra khỏi phạm vi lam quang.
- Hô, Vương Khả, ngươi muốn hại chết ta à!
Trương Chính Đạo đi ra trợn mắt nói.
- Bất Giới Hòa Thượng, cái này không được, cũng chỉ vây khốn được một tên Nguyên Anh cảnh mà thôi, hơn nữa còn không nhốt quá chặt chẽ, cái này kém xa Định Hải Khốn Thần Trận!
Vương Khả cau mày nói.