Phương Sân cười to nói.
- Tự tìm cái chết!
Sắc Dục Thiên trợn mắt nói.
- Oanhl Phương Sân và Sắc Dục Thiên lại đối chưởng.
- Không chỉ có như thế, hôm nay chúng ta còn thu cái Nghiệt Long Đao này của ngươi!
Phương Sân kêu lên.
Chỉ thấy bốn phía Phi Lai Phong truyền đến từng tiếng tụng kinh, giống như toàn bộ hòa thượng Độ Huyết Tự, đang tụng kinh thôi động Vạn Tự Kim Phù vậy, Vạn Tự Kim Phù bắn ra vạn trượng kim quang, khoá chặt cổ hắc long, giống như đang thu phục hắc long vậy.
Trong lúc nhất thời song phương giằng co căng thẳng, va chạm mạnh mẽ.
Trương Chính Đạo trên tảng đá lớn nơi xa, đã sớm mở to hai mắt ra nhìn.
- Chiến đấu thật kịch liệt, Vương Khả, ngươi thấy không? Độ Huyết Tự vẫn còn hai viên Định Hải Châu, đến cùng bọn họ đào được bao nhiêu bảo tàng của Long Hoàng vậy, mẹ kiếp! Ngươi nói một chút cũng không sai, Độ Huyết Tự quá có tiền!
Trương Chính Đạo nuốt một ngụm nước bọt kinh ngạc nói.
- Răng rắc!
Bên cạnh truyền đến từng đợt âm thanh giòn vang.
Trương Chính Đạo quay đầu nhìn về phía Vương Khả, nhưng khi nhìn đến đã thấy Vương Khả dựng một cái lều vải ở bên cạnh.
Thật sự là lều vải, cũng không biết Vương Khả xây dựng lúc nào.
Cái lều vải này cực kỳ cứng cáp, chặn lại tất cả bão cát ở xung quanh, cho nên giờ phút này Vương Khả, không bị một chút gió cát nào thổi tới.
Lều vải trong suốt, Vương Khả ngồi ở trên ghế trong lều vải, tay cầm Đại La Kim Bát, bên trong Đại La Kim Bát đựng đầy hạt dưa, Vương Khả đang cắn hạt dưa.
- Răng rắc!
Vương Khả lại cắn một hạt dưa.
Người Trương Chính Đạo đầy đất cát nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi, từ lúc nào mà ngươi đã dựng xong lều vải rồi?
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Thời điểm ngươi quan sát chiến đấu nơi xa!
Vương Khả cắn hạt dưa nói.
- Trong lều vải của ngươi, không có một chút bão cát nào sao?
Gương mặt Trương Chính Đạo co rúm lại nói.
- Đúng vậy, ta có thông khí mài!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Ngươi thấy ta toàn thân đầy cát, cũng không gọi ta đi vào?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ngươi xem tập trung quá, ta không nhẫn tâm quấy rầy ngươi, lại nói, cái lều vải này của ta rất nhỏ, chỉ có thể vừa cho một mình tai Vương Khả nói.
- Đánh rắm, ta ở đây ăn đất ăn cát, ngươi trốn ở bên trong hưởng thụ?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ngươi có thể dùng chân khí tạo vòng phòng hộ mài! Ai bắt ngươi ăn cát chứ! Vương Khả trợn mắt nói.
- Bất Giới Hòa Thượng nói, phải che dấu khí tức, để tránh bị Huyết Thần Tử phát hiện, làm sao ta dám dùng vòng bảo hộ chân khí?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ngươi không chống đỡ, cũng không thể trách ta, ngươi đi ra khỏi nhà không chuẩn bị chút trang bị dã ngoại sao? Chính ngươi không cẩn thận, trách được ai? Răng rắc!
Vương Khả cắn hạt dưa trợn mắt nói.
- Ta nào biết được còn phải thu liễm khí tức, không được, ta ở đây ăn đất ăn gió, ngươi ở trong lều vải ăn hạt dưa, chuyện này không công bằng, để cho ta đi vào!
Trương Chính Đạo muốn chui vào lều vải.
- Đã nói với ngươi rồi, đây lều vải cá nhân, đừng chen lấn, chen lấn nữa sẽ hỏng đó!
Vương Khả sợ hãi la lên.
- Đánh rắm, ta cũng muốn trốn trong lều vải, ta cũng muốn ăn hạt dưa, dựa vào cái gì mà ngươi thì hưởng thụ, ta ăn thiệt thòi?
Ngươi không cho ta tiến vào, ta cũng không cho ngươi hưởng thụ!
Trương Chính Đạo kêu lên.
- Sắp hỏng rồi, đừng đẩy!
Vương Khả sợ hãi la lên.
- Xoetl Lều vải bị xé ra.
- Hải Trương Chính Đạo sợ hãi la lên.
Gió ở xung quanh quá lớn, lều vải bị xé mở, lập tức bị cuồng phong cuốn bay đi, Trương Chính Đạo liều mạng bắt lấy lều vải.
- Oành!
Trương Chính Đạo dùng lực quá mạnh, trong nháy mắt đụng bay Đại La Kim Bát trong tay Vương Khả.
- Hạt dưa của ta! Vương Khả sợ hãi la lên.
- Ta không cố ý!
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
Nhưng một khắc sau, Trương Chính Đạo lại sầm mặt lại:
- Hừ, đáng đời, ai bảo ngươi không cho ta vào, cùng lắm thì không ai được dùng!
- Ngươi bị thần kinh à, ngươi muốn lều vải, ngươi chen vào làm gì? Ngươi muốn, thì ngươi nói với ta, ta không phải chỉ có một cái lều vải, ta còn nữa!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cái gì? Ngươi còn nữa, sao ngươi không nói sớm?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
- Ngươi không hỏi, ngươi còn trách ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta... !
Sắc mặt Trương Chính Đạo trở nên cổ quái.
- Còn nữa, hạt dưa của ta, Đại La Kim Bát của ta đều bị ngươi làm đổ, rơi đi đâu rồi?
Vương Khả trừng mắt hỏi.
- Hình như là hướng kia!
Trương Chính Đạo chỉ về một cái phương hướng.
Quả nhiên, Đại La Kim Bát vẫn còn giữa không trung chưa rơi xuống đất, hơn nữa còn tiếp tục bay về hướng kia, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Đại La Kim Bát, bị ta đánh về chiến trường Sắc Dục Thiên, Phương Sân?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, Đại La Kim Bát bay về phía Sắc Dục Thiên và Phương Sân đang giằng co, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Tại sao ta lại có một loại dự cảm xấu, là cái Đại La Kim Bát này của ngươi, bay càng lúc càng nhanh vậy?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Mỗi lần Đại La Kim Bát đột nhiên gia tốc, chỉ có một cái kết quả!
Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi nói.
- Là cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Oanh! Oanh!
Chỉ thấy, Đại La Kim Bát ở nơi xa hung hăng đập vào trên mũi Sắc Dục Thiên, sau đó lại bắn ngược đánh lên mũi Phương Sân, tiếp theo quay đầu, bay về phía Vương Khả.
- ÁT ÁI Sắc Dục Thiên, Phương Sân đều thống khổ hét thảm một tiếng.
- Oanh!
Trong tiếng kêu thảm, hai người dùng lực đối chưởng, lập tức tách nhau ra, mũi hai người gần như cùng bị nện máu me đầm đìa, vành mắt ướt át, cùng ôm lấy cái mũi bị thương.
- Ai? Ai mẹ kiếp đập ta?
Sắc Dục Thiên quát.
- Là ai đánh lén ta?
Phương Sân cũng gầm lên giận dữ.
Hai người gần như đồng thời quay đầu nhìn theo phương hướng Đại La Kim Bát bay trở về. Chỉ thấy trên một tảng đá lớn nơi xa có hai người đứng.
- Oành!
Dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, Đại La Kim Bát bay trở về trong tay Vương Khả.
- Vương Khả?
Hai mắt Sắc Dục Thiên, Phương Sân đều phun ra lửa, nổi giận gầm lên một tiếng.
Vương Khả nắm lấy Đại La Kim Bát, cùng Trương Chính Đạo giương mắt nhìn hai vị đại lão tức giận ở xa.