Long Huyết hét lớn một tiếng.
- Ẩm ầm!
Huyết Thần Tử đụng bay một đám đệ tử tiên môn, trong nháy mắt quay đầu phóng tới chỗ Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo đã bị một đám hòa thượng bao vây, nhưng càng có nhiều Huyết Thần Tử chen chúc mà đến, khiến Trương Chính Đạo ở trung tâm lộ ra một cỗ tuyệt vọng.
- Con mẹ nó, ta không cần Định Hải Châu, ta không cần, lấy đi!
Trương Chính Đạo bi phẫn hét to một tiếng.
- OanhI Định Hải Châu bị ném ra ngoài.
- Nhanh, bắt lấy!
Phương Sân quát.
Một đám hòa thượng nhào tới, nhưng càng nhiều Huyết Thần Tử chen tới hơn, mà huyết hải cuồn cuộn cũng bay thẳng lên, trong nháy mắt, vị trí Trương Chính Đạo đứng lập tức bị huyết hải cuồn cuộn bao vây lại.
- Khốn kiếp!
Phương Sân vẫn muốn xông qua.
- Cầm chỗ tốt của ta, còn muốn bán rẻ ta, Phương Sân, hôm nay, ta muốn mạnh của ngươi!
Long Huyết hét to một tiếng đánh tới.
- Oanh!
Long Huyết ngăn cản Phương Sân, một chưởng đánh bay Phương Sân.
Phương Sân sốt ruột, muốn nhào về phía Định Hải Châu, thế nhưng Long Huyết công kích, Phương Sân làm sao đi?
Về phần những hòa thượng khác, cũng muốn nhào tới, thế nhưng Sắc Dục Thiên không phải để trang trí, hắn lập tức vung tay lên:
- Tiến công!
- ầm ầm!
Phi Lai Phong hoàn toàn lộn xộn, khắp nơi đều là thanh âm đại chiến. Tiếng nổ vang lên bốn phía, từng ngôi chùa miếu vỡ nát.
- ÁI Sau khi bốn phía la lên, là một tình cảnh bi thảm!
Huyết hải của Long Huyết, thuộc hạ Huyết Ma của Sắc Dục Thiên, đều có thực lực để cho người ta tuyệt vọng, song trọng giáp công khiến tăng nhân Độ Huyết Tự và đệ tử các đại tiên môn đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Phương Sân bị Long Huyết đập mấy chưởng, càng là không ngừng thổ huyết.
- Phi Lai Phong, Phi Lai Phong, bay nhanh như gió, đi!
Phương Sân bi phẫn quát to một tiếng.
- Ầm ầm!
Trong nháy mắt, vị trí Phi Lai Phong Độ Huyết Tự lay động mãnh liệt một trận.
Dưới lay động mãnh liệt, đột nhiên bay lên không.
Phi Lai Phong càng bay càng cao, giống như một tòa đại sơn biết phi hành, chậm rãi rời khỏi chỗ cũ.
Động tĩnh trong chớp nhoáng này khiến tất cả người đang chiến đấu vội vàng không kịp chuẩn bị. Ai có thể nghĩ tới, đại sơn phía dưới bỗng nhiên bay mất chứ?
Đứng mũi chịu sào chính là Long Huyết.
Phi Lai Phong bay lên không trung, căn cơ huyết hải cuồn cuộn vẫn còn ở dưới đáy, mặc dù miệng vực sâu tuôn ra vô số, nhưng theo càng ngày càng cao, Huyết Thần Tử bay tới đỉnh cũng càng ngày cách huyết hải càng xa, ra khỏi huyết hải, Huyết Thần Tử sẽ trở nên yếu, càng ngày càng yếu, thậm chí sụp đổ.
- Trở về!
Long Huyết hét to một tiếng.
- Ẩm ầm!
Huyết thủy cuồn cuộn lập tức nghịch chuyển quay về, thoát khỏi Phi Lai Phong rơi xuống huyết hải, mà vô số Huyết Thần Tử, cũng nhao nhao rút khỏi Phi Lai Phong, rơi xuống huyết hải.
- Oanh] Phi Lai Phong bay đi, lập tức lộ ra một cái hố to, cát đá xung quanh hố to nhao nhao sụp đổ, lộ ra một mảnh huyết hải trong sa mạc, huyết hải không lớn, nhưng cũng có đường kính hai mươi dặm, sôi trào mãnh liệt, sóng biển ngập trời, từng tên Huyết Thần Tử trong huyết hải gào thét, nhìn chằm chằm vào tất cả.
Long Huyết đứng ở trên đỉnh sóng lớn huyết hải, giống như thống soái trong quân, dữ tợn nhìn lên trời.
- Đại Uy Thiên Long!
- Oanh!
Hắc long mạnh mẽ va vào Phi Lai Phong, Phi Lai Phong run lên bần bật, mấy khối tảng đá lớn vỡ nát, nhưng toàn bộ Phi Lai Phong vẫn không có sụp đổ.
- Phi Lai Phong? Thật đúng là không đơn giản!
Sắc Dục Thiên trợn mắt nhìn Phi Lai Phong.
Sắc Dục Thiên nghiêng đầu, không tiếp tục để ý đến Phi Lai Phong càng bay càng cao nữa, mà vung tay lên, ra lệnh tất cả Huyết Ma bay khỏi Phi Lai Phong.
Giờ phút này mục tiêu của Sắc Dục Thiên, đã không còn là Độ Huyết Tự nữa, mà là Long Huyết.
Sắc Dục Thiên mang theo một đám thuộc hạ Huyết Ma, ở trên cao nhìn xuống, quan sát huyết hải to lớn phía dưới.
Trong lúc nhất thời, vừa rồi trận chiến còn diễn ra hung mãnh, bỗng nhiên dừng lại.
Đệ tử các đại tiên môn bảo vệ được một cái mạng, từng người trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Phương Sân, Độ Huyết Tự ngươi còn có thể bay lên trời sao?
- An toàn, vừa rồi thực sự là nguy hiểm, thế mà Huyết Thần Tử biến hoá giống ta như đúc!
~ Tại sao Long Huyết, Sắc Dục Thiên bỗng nhiên không tấn công chúng ta nữa?
Trong lúc nhất đệ tử các đại tiên môn khó mà tin được.
Mà Phương Sân lau đi máu tươi trên khóe miệng:
- Trương Chính Đạo đâu?
- Trụ trì, Trương Chính Đạo ở chỗ này!
Một tên hòa thượng kêu lên.
Tất cả mọi người nhìn tới, lại nhìn thấy một tên ăn mày quần áo rách rưới, toàn thân mặt mũi bầm dập, hình thể sưng vù, mập hơn so với Trương Chính Đạo, trên người không phải máu thì chính là máu bầm, căn bản không nhìn ra dáng dấp ban đầu.
- Trương Chính Đạo, tại sao ngươi lại trở thành dạng này?
Triệu Tứ ở cách đó không xa sợ hãi kêu lên.
- Tại sao ta lại trở thành dạng này ư? Đám hòa thượng kia đánh ta, một đám Huyết Thần Tử cũng đánh ta, nửa đường còn xuất hiện mấy tên Huyết Ma đánh ta, vì sao đều đánh ta! Ta trêu ai ghẹo à! Đánh ta làm gì!
Trương Chính Đạo bi phẫn quát.
Ta không phải chỉ cầm mấy viên Định Hải Châu thôi sao, có cần phải đánh như này không?
- Trương Chính Đạo, Định Hải Châu đâu? Giao Định Hải Châu ra!
Phương Sân trợn mắt nói.
~ Ta không cầm Định Hải Châu!
Trương Chính Đạo bi phẫn quát.
- Đánh rắm, vừa rồi còn trong tay ngươi mài!
Phương Sân trợn mắt nói.
~ Trụ trì, vừa rồi bốn viên Định Hải Châu bị đám Huyết Thần Tử cuốn vào huyết hải rồi!
Một tên hòa thượng kêu lên.
- Cái gì? Trương Chính Đạo, ngươi đền Định Hải Châu cho ta!
Phương Sân buồn bực quát.
Không phải lúc đầu bản thân đã tính toán tốt rồi sao, tại sao lại mất bốn viên Định Hải Châu.
- Ta, ta không cầm Định Hải Châu của ngươi!
Trương Chính Đạo giật mình kêu lên.
Đền? Ta lấy cái gì đền, làm sao lúc này ta có thể bồi thường nổi?
Nhất định phải thề thốt phủ nhận mới được!
- Đánh rắm, vừa rồi tất cả mọi người đều thấy!
Phương Sân trợn mắt tức giận nói.
- Cái kia? Cái kia là của ngươi sao? Đó là... !
Trương Chính Đạo sốt ruột.
- Phương Sân trụ trì, đã đến lúc này rồi, ngươi còn tranh Định Hải Châu cái gì, Định Hải Châu kia vốn chính là của Vương Khả, ngươi và Trương Chính Đạo muốn làm gì?