Bây giờ ta có nói cái gì cũng là sai sao? Muốn phân rõ phải trái cũng không được? Nói một chút lý, có thể hay không!
- Được rồi, được rồi, các vị, cho ta một chút mặt mũi, như vậy là được rồi, bỏ qua đi!
Vương Khả lập tức kêu mọi người dừng lại.
Phương Sân:
Vì sao Vương Khả vừa nói, mọi người đều yên lặng lại.
- Các vị, lần này Độ Huyết Tự cũng tổn thất nặng nề, ta có thể hiểu được tâm tình của Phương Sân trụ trì, có lẽ hắn mất đồ vật thật, chúng ta có thể tha thứ cho sự sốt ruột này của hắn! Nhưng ta cũng muốn nhấn mạnh với Phương Sân trụ trì một câu, có thể đồ vật của người rớt xuống huyết hải là đúng, nhưng ta nói cho ngươi biết là ta không có cầm! Có thể bây giờ nó vẫn còn ở trong huyết hải!
Vương Khả lập tức nhấn mạnh nói.
Phương Sân:
Ngươi không thừa nhận sao?
- Ta đây, xem ở phân thượng cùng là chính đạo, nhiều nhất vì ngươi khổ sở một lần, ngươi làm mất đồ vật, có thể đến huyết hải tìm lại! Nhưng mà lần này ta sẽ không giúp ngươi nữa, nói thật, ta với các chính đạo tiên môn đồng khí liên chi đến giúp đỡ, nhưng ngươi nói mấy câu thực sự khiến cho ta quá đau lòng! Ta quyết định không giúp ngươi nữa, ngươi tự đến huyết hải mà tìm kiếm!
Vương Khả nói.
Phương Sân:
Ngươi tới giúp ta? Vì sao ta cảm thấy ngươi đến gây tai họa chứ?
Chẳng những đoạt mất Định Hải Châu của ta, làm hỏng kế hoạch của ta, lại còn làm cho ta bị chúng bạn xa lánh. Ngươi xem ánh mắt của đệ tử các đại tiên môn nhìn ta xem, bị ngươi nói như thế lại càng thêm chán ghét ta.
Nếu không phải có Mộ Dung Lão Cẩu ở đây, Phương Sân đã sớm lao lên đánh Vương Khả, nhưng bây giờ... !
- Đúng vậy, chúng ta cũng thấy đau lòng! Lần này chúng ta đã không để ý an nguy đến giúp ngươi, nhưng lại phải nhận kết quả như này? Phi!
- Phi! Thật buồn nôn!
- Độ Huyết Tự ngươi, một khắc ta cũng không muốn ở lại nữa! Ta không muốn ở độ huyết tự ngươi một phút nào nữa!
Tất cả mọi người ở xung quanh hung ác nói.
- Vương Khả, ha ha ha, được, được, chuyện hôm nay đã thành ra thế này, ngày khác chúng ta sẽ nói cho rõ ràng!
Phương Sân chỉ có thể run rẩy nuốt xuống cơn giận này.
- Bây giờ tất cả mọi người ở đây, có chuyện gì muốn nói có thể đối mặt nói rõ ràng!
Vương Khả nói.
- Đúng vậy, cái gì mà hôm nào nói? Ngươi còn muốn trả đũa à!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Phương Sân:
Ta trả đũa cái gì chứ? Chính Vương Khả đã đoạt mười hai viên Định Hải Châu của ta.
- Phương Sân trụ trì, có lẽ ngươi đã thật sự hiểu lầm ta rồi, lần này ở trong huyết hải, ta không cầm cái gì hết, nếu ngươi không tin thì có thể quay lại huyết hải tìm kiếm?
Cuối cùng Vương Khả trịnh trọng khuyên nhủ.
Phương Sân nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc, tức thì tức, nhưng vẫn nhíu mày, chẳng lẽ ta thực sự hiểu lầm? Vương Khả thực sự không cầm Định Hải Châu sao?
Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng Phương Sân không muốn đợi ở chỗ này một chút nào nữa, lo lắng đợi tiếp huyết áp sẽ không chịu được, lo lắng liều lĩnh tìm Vương Khả liều mạng.
- Mộ Dung Lão Cẩu, sau này còn gặp lại!
Phương Sân hừ lạnh một tiếng, quay đầu dậm chân bay mất.
- Tuổi trẻ bây giờ thật không có lễ phép!
Mộ Dung Lão Cẩu khinh thường nói.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Trương Chính Đạo ở bên đồng tình nói.
Phương Sân bay xa vẫn nghe được Mộ Dung Lão Cầu đánh giá tức giận đến mức thân thể run lên, lập tức bay nhanh hơn về phía Phi Lai Phong.
- Vương Khả, vừa rồi ta có nhìn thấy, lần này ngươi đã tiêu hao mất mấy ngàn vạn cân linh thạch?
Mộ Dung Lão Cầu nhìn về phía Vương Khả.
- Đúng vậy, bỏ ra mất hai mươi tám triệu cân linh thạch, lần này thua thiệt lớn! Chuyện này đều là vì chính đạo, Thiên Lang Tông có bù lại không?
Vương Khả lộ vẻ mong đợi nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu.
Mộ Dung Lão Cấu sững sờ, bù lại? Bù cái búa ấy, ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy cho ngươi chứ!
- Ta nghe nói, ngươi mới đặt chân lên tu tiên giới chưa được bao lâu?
Mộ Dung Lão Cấu cau mày nói.
- Đúng vậy! Mới được vài năm!
Vương Khả gật đầu nói.
- Vậy ngươi lấy đâu ra một khoản tiền lớn như vậy?
Mộ Dung Lão Cầấu hiếu kỳ nói.
- Ách!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn đánh tiền thuế ta sao?
- Ngươi mở công ty Thần Vương, tiền kiếm được thật chỉ là sống tạm thôi sao?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Thật chỉ là sống tạm, không kiếm tiền!
Vương Khả gật đầu một cái.
- Hai nghìn vạn cân linh thạch? Nói lấy ra liền lấy ra được, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu mà muốn lúc nào là có lúc đó? Như này còn nói không kiếm tiền?
Mộ Dung Lão Cầu trừng mắt Vương Khả.
- Ách!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Chuyện này không nói được!
- Có tiền tốt, ha ha ha, có tiền tốt! Ta chỉ thích những người tuổi trẻ tài cao như vậy, ha ha ha ha!
Bỗng nhiên ánh mắt Mộ Dung Lão Cẩu sáng lên cười vỗ bả vai của Vương Khả.
Trương Chính Đạo ở bên cạnh nhìn thấy thái độ của Mộ Dung Lão Cẩu lập tức khẽ run rẩy, đưa mắt ra hiệu cho Vương Khả mau tránh xa một chút, đừng đi lên góp, bằng không ngươi sẽ gặp xui xẻo! Vương Khả không thấy ánh mắt ra hiệu của Trương Chính Đạo, nhưng giọng điệu này của Mộ Dung Lão Cầu khiến cho Vương Khả có cảm giác không an toàn! Đây là muốn lừa ta sao? Ngươi là tiền bối đấy!
Hai tháng sau. Thiên Lang Tông, Thiên Lang Điện!
- Hồng Trung!
- Bát Vạn!
- Nhị Điều!
- Bạch Bản!
- Hồ Liễu, ha ha ha ha, đưa tiền đưa tiền!
Cửa Thiên Lang Điện vang lên tiếng cười vui sướng của Mộ Dung Lão Cầu.
Có bốn người đang ngồi chơi trên bàn mạt chược, gồm Mộ Dung Lão Cầu, Vương Khả, Trương Chính Đạo và Mạc Tam Sơn vừa mới trở về!
- Ha ha ha, không tồi, không tôi, vẫn là Vương Khả ngươi có ý tưởng, thế mà lại có thể nghĩ ra trò chơi mạt chượt này, chơi rất vui, ta thích, ha ha ha ha! Mộ Dung Lão Cẩu thắng tiền, vui vẻ nói.
- Híc, ha ha, đúng vậy!
Vương Khả gượng cười, nhìn về một đống dụng cụ đánh bạc cách đó không xa.
Mẹ nó, làm sao Vương Khả có thể nghĩ ra khai sơn tổ sư của Thiên Lang Tông lại là kẻ có tính mê cờ bạc, vừa về đến nơi đã mặt dày đi thăm công ty Thần Vương, biết ta có tiền liền kéo ta đến đánh bạc.