Vương Khả khoát tay áo.
Trương Chính Đạo ở một bên trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi chân thành? Ngươi đều đã muốn rót độc dược cho bọn họ, ngươi còn nói ngươi chân thành sao? Còn trách người khác lòng dạ hẹp hòi?
- Không có, ta không có!
Mạc Tam Sơn trừng mắt nghĩa chính ngôn từ nói.
- Tất cả chúng ta đều là đồng sự với nhau, ta cũng không phải là không trả tiền, nhờ người giúp ta mua chút đồ ăn vặt, ngươi lại thể hiện cảm xúc mạnh như vậy làm gì? Thật là!
Vương Khả trợn mắt nói.
Mạc Tam Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả, ta giúp ngươi mua độc dược để hạ độc Phương Sân, không phải sau này sẽ bị Phương Sân mắng chết sao.
- Tiên nhân băng, ừm, ta bên này ngược lại có mấy khối!
Mộ Dung Lão Cầu cau mày nói.
- Hả? Lão tông chủ, ngươi có sao?
Vương Khả vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.
- Đúng vậy, trong một trận chiến cách đây không lâu, ta cướp được vật tư của quân địch, trong đó có năm khối tiên nhân băng!
Mộ Dung Lão Cầu gật đầu một cái.
Vừa dứt lời Mộ Dung Lão Cẩu lấy ra năm cái hộp ngọc. Vương Khả kiểm tra một chút, mắt liền sáng lên. Thật sự là quá tốt. Thời điểm bản thân sắp phát hoả, lại có thể hạ nhiệt một chút.
- Thế này thật là quá tốt rồi, lão tông chủ, bây giờ đệ tử rất khổ, hàng ngày đều có người tìm ta gây phiền phức, trước đây không lâu vì danh dự của Thiên Lang Tông đã phải tiêu tốn hai mươi tám triệu cân linh thạch, ngươi có thể xem trên phương diện ta vì bảo vệ vinh dự phân thượng của tập thể Thiên Lang Tông, mà cho ta năm khối tiên nhân băng này không?
Vương Khả hỏi.
- Cho ngươi?
Mộ Dung Lão Cẩu nheo mắt hỏi.
- Đúng, cho ta!
Vương Khả mong đợi nói.
- Đây là đồ do binh sĩ, thuộc hạ của ta dùng mạng đổi lấy, sao có thể tùy tiện cho ngươi? Muốn lấy thì đưa tiền đây!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Ta không có tiền, ngươi không biết sao? Ta tiêu tốn hai mươi tám triệu cân linh thạch, ta thua thiệt rất nhiều! Bây giờ công ty Thần Vương buôn bán rất khó khăn, lão tông chủ, ta cũng không phải người ngoài, không nên nói tiền chứ!
Vương Khả lập tức khóc than nói.
Trương Chính Đạo ở bên cạnh hít sâu mấy hơi, kìm nén cảm xúc muốn đánh người, ngươi không có tiền? Đoạn thời gian trước ngươi lừa Điền Sư Trung bốn nghìn năm trăm vạn cân linh thạch, lừa Hoàng Hữu Tiên hơn hai nghìn vạn cân linh thạch. Lần này trở về, gặp ai ngươi cũng than nghèo, kết quả lén lút cầm hơn một nghìn cái vòng tay trữ vật và hơn hai nghìn túi trữ vật cho bọn thuộc hạ phá giải lấy tiền, ngươi mất tiền cái rắm ấy!
- Ngươi đừng nghĩ không trả tiền mà muốn có? Ngươi nằm mơ đi! Ba trăm vạn cân linh thạch một khối, năm khối, tổng cộng một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch! Thiếu một phân cũng không được!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Thành giao, đa tạ lão tông chủ!
Vương Khả lập tức nhét một cái vòng tay trữ vật cho Mộ Dung Lão Cầu.
Mộ Dung Lão Cẩu sững sờ, tình huống gì thế này? Không phải ngươi vừa mới kêu không có tiền sao? Sao bỗng nhiên lấy ra được một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch vậy?
Vương Khả không đợi Mộ Dung Lão Cẩu kịp phản ứng, một tay lấy năm hộp tiên nhân băng cho vào vòng tay trữ vật của mình.
- Vương Khả, ngươi làm gì vậy?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Mua xong bỏ tay! Ngươi xem, đây chính là một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch của ta!
Vương Khả nói ra.
Mộ Dung Lão Cầu kiểm tra vòng tay trữ vật ở trong tay, không sai, đúng là bên trong có một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch, thế nhưng có gì đó sai sai ở đây?
- Tới tới tới, tiếp tục xào bài!
Vương Khả lập tức nói.
Đám người vừa xào bài vừa kỳ quái nhìn về phía Vương Khả, vừa rồi ngươi có ý gì?
Bỗng nhiên, Mộ Dung Lão Cẩu vỗ đùi:
- Vương Khả, ta không bán nữa, một hộp tiên nhân băng năm trăm vạn cân linh thạch, nếu ngươi muốn phải thanh toán cho ta hai nghìn năm trăm vạn cân linh thạch mới được!
- Cái gì? Lão tông chủ, sao ngươi lại bất ngờ tăng giá?
Mạc Tam Sơn khó hiểu nói.
Trương Chính Đạo ở một bên bộ mặt co rúm lại, Mộ Dung Lão Cầu bất ngờ tăng giá, đây không phải là chuyện bình thường sao?
Từ trước đến giờ chỉ có hắn chiếm lợi của người khác, nào có chuyện người khác dám chiếm lợi của hắn? Mộ Dung Lão Cẩu biết tiên nhân băng của mình là hàng bán chạy, sao lại không trả giá chứ? Đây là đạo lý bình thường mà thôi! Chưa ra giá một nghìn vạn cân linh thạch một khối đã là may cho ngươi rồi. Trước kia Mộ Dung Lão Cẩu đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lân rồi.
Đáng tiếc, đáng tiếc! Ngươi đụng phải tên thiết công kê Vương Khả đạo hạnh còn cao sâu hơn! Hắn đã liệu tính việc này từ trước, trước kia Vương Khả cũng đã chơi qua kiểu trả giá này.
- Lão tông chủ, tiền hàng đã thanh toán xong, bây giờ năm hộp tiên nhân băng này là của ta! Mọi người đều thấy! Đã không còn quan hệ với ngươi, ngươi đòi giá bao nhiêu chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vớ vẩn, ta không bán!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Đã thành giao, đã là của ta! Bây giờ ngươi nói không bán thì cũng đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Đồ vật của ta, không lẽ ngươi còn muốn đoạt lại?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi lại trả tiên nhân băng cho ta! Một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch này, ngươi lấy về đi!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
Vương Khả trợn mắt nói:
- Lão tông chủ, ngươi là tổ sư khai sơn của Thiên Lang Tông cũng nên làm gương cho người khác, sao ngươi có thể ép mua buộc bán như vậy chứ? Tiên nhân băng này là của ta, ngươi nghĩ gì có thể ép ta trả lại, nằm mơ đi!
Mộ Dung Lão Cấu:
Ngươi, ngươi, tên tiểu tử hỗn xược này, dám chó với ta!
Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo ở bên chỉ biết trừng mắt nhìn một già một trẻ này cãi nhau.
Cửa Thiên Lang Điện, Thiên Lang Tông!
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng đến lượt đánh mạt chượt vẫn phải tiếp tục! Trương Chính Đạo không nói chuyện, vùi đầu đánh bài, đồng thời quan sát một người già đầu và một người trẻ tuổi không biết xấu hổ, không ngừng tranh nhau.
- Hồ Liễu, toàn một màu, chung tiền!
Vương Khả lập tức buông tay đòi tiền.
- Đưa tiền cái rắm, cái mạt chượt rách này, Vương Khả, ngươi chơi bẩn à!