- Đúng vậy, ta phân phó bọn họ, nếu ta có kẻ thù đi tìm bọn họ trả thù, trực tiếp chặt đầu! Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi, ngươi đi tìm bọn họ sẽ bị chặt đầu, ngươi sao không tin chứ?
Vương Khả khinh thường.
Ô Hữu Đạo: *.. ! ° Mẹ nó, chuyện này còn trách ta? Là do ta không nghe khuyên bảo của ngươi?
- Vương Khả, Tiểu Ma Long Nguyên lần trước của ngươi cho đại biểu ca, đại biểu tỷ và tiểu biểu ca của ngươi một phần rồi sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Bọn họ hiện tại là thủ hạ quan trọng của ta, một Tiểu Ma Long Nguyên thì làm sao đủ. Bọn họ vốn có thiên phú tu hành, ta bái nhập Thiên Lang Tông thì đã Tiên Thiên Cảnh trung kỳ rồi, nhiều năm như vậy, bao nhiêu thứ tốt của ta đều cho bọn họ, nếu đến Nguyên Anh Cảnh cũng không đạt được, vậy cũng quá thất bại rồi!
Vương Khả giải thích.
- Ách, ý của ngươi là, tử đệ Vương gia ngươi đều thật có chí tiến thủ, chỉ có ngươi là không?
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo:
- Liên quan cái rắm đến ngươi! Đốt kim nguyên bảo của ngươi đi!
Trương Chính Đạo: “... !"
- Hoàng Hữu Tiên, giết Vương Khả cho ta, đừng cứ mai phục nữa, động thủ trước, động thủ đi!
Ô Hữu Đạo hổn hển quát.
Hoàng Hữu Tiên vung phất trần, trong mắt lạnh lùng, hiển nhiên cũng định động thủ.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi qua đây, đừng trách ta không khách khí!
Trương Thần Hư bỗng nhiên lấy ra quạt trắng, lạnh lùng nhìn Hoàng Hữu Tiên.
- Trương Thần Hư, còn có Trương Lý nhi, yên tâm, ta sẽ không động đến các ngươi. Nhưng, hôm nay ta phải lưu lại Vương Khả!
Trương Thần Hư, ngươi hẳn cũng biết vì sao! Cha ngươi một hồi sẽ đến, đừng đến lúc đó khiến cha ngươi làm ác nhân này!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Trương Thần Hư biến sắc:
- Các ngươi liên hệ với cha ta rồi?
- Hắn nói không chừng là gạt ngươi!
Trương Chính Đạo bên cạnh nói.
- Trương Thần Hư, ngươi tránh ra! Ta không muốn tổn thương ngươi, đừng ép ta!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Nằm mơ!
Trương Thần Hư trừng mắt tiến về trước.
- Vậy đừng trách ta! Phất trần tảo thiên hạ!
Hoàng Hữu Tiên gào to.
Am! Phất trần thật lớn quất ra, nháy mắt hướng thẳng đến Trương Thần Hư.
- Thiếu Dương Phiến! Lên!
Trương Thần Hư vung cây quạt trong tay.
Nhất thời, một trận gió thật lớn phóng thẳng đến phất trần.
Âm!
Thiếu Dương Phiến chống lại phất trần, một luồng khí khủng bố tỏa khắp bốn phương tám hướng, thổi bay đất đá thành một trận tán loạn. Trương Thần Hư lui bước, giống như không chống đỡ nổi.
- Khá lắm Trương Thần Hư, ngươi vậy mà cũng đến Nguyên Anh Cảnh rồi? Còn có Thiếu Dương Phiến trong tay? Nhưng Nguyên Anh Cảnh vẫn chỉ là Nguyên Anh Cảnh, ta chính là Nguyên Thần Cảnh, ngươi không thể ngăn cản được ta!
Hoàng Hữu Tiên lần nữa dùng lực.
Rắc!
Lực lượng thật lớn khiến Trương Thần Hư hỗn loạn, thiếu chút nữa ngã xuống.
- Không đi được? Ha ha ha!
Hoàng Hữu Tiên cười to nói.
- Còn ta nữa đây?
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
Trong kén tằm của Trương Lý nhi đột nhiên xuất hiện một đôi điểu trảo.
Am! Điểu trảo va chạm lên người Hoàng Hữu Tiên, nháy mắt đánh bay Hoàng Hữu Tiên, hắn lảo đảo, đạp vỡ một tòa núi nhỏ.
- Trương Lý nhi? Ngươi đang độ kiếp huyền quan, cũng muốn nhúng tay vào?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Cho dù ta đang độ kiếp cũng có thể ngăn trở ngươi, huống chỉ đệ đệ ta ở bên cạnh, Hoàng Hữu Tiên, ngươi đừng mơ tưởng tổn thương Vương Khả!
Trương Lý nhi trong kén tằm kêu lên.
- Ta không muốn tổn thương hai tỷ đệ ngươi, các ngươi đừng ép ta!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Ngươi không phải không muốn mà là không dám. Ngươi nói cha ta một hồi sẽ đến, cha ta đến, nếu nhìn thấy ngươi tổn thương chúng ta, người sẽ không tha cho ngươi!
Trương Lý nhi lạnh giọng khiển trách.
Hoàng Hữu Tiên: “... !"
- Vương Khả, ta và đệ ta ngăn lại Hoàng Hữu Tiên, hai người các ngươi trước bắt lấy hai trưởng lão Hắc Bạch và Ô Hữu Đạo, ngươi không phải có Thần Vương Ấn sao? Trực tiếp trấn áp! Nhanh lên!
Trương Lý nhi trong kén tằm thúc giục.
Vương Khả:... !"
Trương Chính Đạo bên cạnh: “... !"
Thân Vương Ấn? Ngăn chặn cửa động của chuột thi quỷ rồi, không mang theo mà!
Còn trấn áp cái rắm!
Làm sao đây?
- Vương Khả, ngươi mau động thủ!
Trương Lý nhi kêu lên.
- Ngươi dám!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Ánh mắt Vương Khả biến ảo, cuối cùng cắn răng nói:
- Được, các ngươi đã không muốn sống, vậy đừng trách ta không khách khí! Thần Vương Ấn của ta sẽ khiến các ngươi trả giá lớn!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi làm gì vậy?
Ngươi đã không còn Thần Vương Ấn, còn khoác lác cái gì.
Cách đó không xa, hai trưởng lão Hắc Bạch như gặp phải đại địch! Dù sao, từng chịu thiệt dưới Thân Vương Ấn, Vương Khả muốn vận dụng Thần Vương Ấn, chúng ta phải làm gì đây?
- Ô Hữu Đạo, đi gọi sư huynh, mau, mau gọi sư huynh. Ha ha ha, xem ra, Vương Khả này chỉ đang ra vẻ, ta còn nghĩ có mai phục gì. Hiện tại, ngay cả Trương Lý nhi trong kén tằm cũng giúp hắn động thủ, nơi này không có mai phục. Vương Khả hôm nay phải chết, mau, dù sao ngươi cũng không vào được, mau đi gọi sư huynh đến, hắn ở ngay Long Tiên Trấn, ngươi ra ngoài phát tín hiệu là được!
Hoàng Hữu Tiên nhất thời cười to nói.
- Được!
Hai mắt Ô Hữu Đạo sáng lên, muốn ra ngoài.
- Ai, từ từ, ta đi cùng các ngươi!
Vương Khả bỗng nhiên kêu lên.
Hoàng Hữu Tiên: “... !"
Ô Hữu Đạo: *.. ! ° Tỷ đệ Trương Lý nhi: “... !"
Ngươi muốn đi với hắn? Đây là ý gì?
Vương Khả thật chạy về phía Ô Hữu Đạo.
- Trương Lý nhi, Trương Thần Hư, các ngươi giữ chân Hoàng Hữu Tiên. Dù sao hắn sẽ không đả thương các ngươi. Ta đi theo Ô Hữu Đạo ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về!
Vương Khả vừa nói vừa vọt đi.
Trương Chính Đạo cũng trừng mắt, Vương Khả này muốn trốn sao?
Ta có cần lưu lại hay không? Mấu chốt, Hoàng Hữu Tiên không đả thương hai tỷ đệ Trương Lý nhi nhưng không nói không đả thương ta.
- Vương Khả, đợi ta, ta cũng đi theo ngươi đi gặp Điền Sư Trung!
Trương Chính Đạo thả kim nguyên bảo trong tay ra.
- Ngươi, ngươi theo ta làm gì?
Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.
- Trương Lý nhi, Trương Thần Hư, ngăn lại Hoàng Hữu Tiên đi, ta có nhiệm vụ phải làm, đi rồi trở về ngay!
Vương Khả nói.
Nói xong, Vương Khả lập tức chui vào sơn động kia, cũng không tiến vào sơn động chỗ Ô Hữu Đạo.