- Ngươi không khoác lác chứ, cái vực sâu này chỉ là một cái hầm đất thôi!
Trương Chính Đạo cau mày nói.
- Hầm đất? Lấy thực lực Long Hoàng, phải là hầm đất như nào mới có thể chôn vùi Long Hoàng hai trăm năm? Long Hoàng không cách nào từ miệng vực sâu đi ra, thông đạo giữa hai cái miệng vực sâu đâu? Sao Long Hoàng không đào một lối khác bò lên? Nhất định phải chịu trấn áp hai trăm năm?
Bất Giới Hòa Thượng trầm giọng nói.
- Cái này!
Đảm người lộ vẻ phức tạp.
- Vương Khả, làm sao ngươi bò ra được? Theo đạo lý, người ngã xuống chắc chắn không ra được, cũng chỉ có thực lực mạnh mẽ như Long Hoàng mới có thể đi ra ngoài, ngươi hẳn là chết ở bên trong mới đúng?
Bất Giới Hòa Thượng hiếu kỳ nói.
- Liên quan gì đến ngươi! Ngươi mới chết ở bên trong ấy!
Vương Khả trợn mắt nói.
Bất Giới Hòa Thượng:
- Có năng lực thì tự bản thân xuống nhìn xem! Mẹ nó, Lão Tử xuống dưới sắp bị hù chết rồi, các ngươi còn ở phía trên hỏi ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, phía dưới có cái gì?
Chu Hồng Y cũng tò mò nói.
Vương Khả lộ vẻ phức tạp. Có cái gì? Con mẹ nó lần đầu tiên ta nhìn thấy quỷ, các ngươi tin không?
- Phía dưới có thể là âm tào địa phủ!
Vương Khả cau mày nói.
Đám người:
- Âm tào địa phủ?
Gương mặt Bất Giới Hòa Thượng co quắp lại.
- Đúng vậy, có rất nhiều u linh và rất nhiều quỷ vật, dù sao ta cũng không thấy rõ, chúng đều muốn bắt ta!
Vương Khả cau mày nói.
- U! inh? Quỷ vật?
Mọi người nhìn về phía Vương Khả.
- Đúng vậy, con mẹ nó, một đám bệnh tâm thần, bắt ta làm gì, ta thả một mồi lửa, thiêu chết toàn bộ bọn hắn, sau đó ta lên!
Vương Khả kể lại.
Đám người:
Vì sao nghe sự miêu tả của ngươi, ta đều cảm giác ngươi đang khoác lác vậy?
- Đúng rồi, tại sao trong cái hố lớn này lại có một cái bồn tắm, đây là tình huống gì vậy?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Còn không phải do những quỷ vật trong âm tào địa phủ kia, xé rách làm hư quần áo của ta, thời điểm ta phóng hỏa đốt bọn họ, trên người cũng bị đốt cháy đen, lúc ta trở về liền tắm một cái, thay đổi quần áo, vừa vặn nghe thấy Bất Giới Hòa Thượng ở phía trên nói xấu ta, các ngươi bị Long Hoàng đánh gục, nên ta gọi Long Hoàng qua, đâm hắn một kiếm, giải quyết hắn!
Vương Khả nói.
Đám người:
Nghe Vương Khả miêu tả, đám người có một vạn cái không tin, con mẹ nó, ngươi đùa chúng ta à?
- Vậy phải xử lý hang động này như nào?
Chu Hồng Y cau mày nói.
- Nhất định phải che chắn lại! U linh, quỷ vật bên trong quá mức sợ hãi!
Vương Khả nói.
- Đáng tiếc, không có Bổ Thiên Thạch, muốn ngăn chặn cũng có chút khó khăn, chỉ có thể xin các đại hoàng triều bên ngoài giúp đỡ!
Bất Giới Hòa Thượng cau mày nói.
- Bổ Thiên Thạch? Chính là Bổ Thiên Thạch ngăn chặn miệng vực sâu Long Tiên Trấn, không phải ở đây có một khối sao?
Chu Hồng Y cau mày nói.
Đám người nhìn theo tay Chu Hồng Y chỉ, lại thấy cái bia đá lúc trước Trương Chính Đạo tiếp thu truyền thừa của Trương Thiên Sư.
Có lẽ vừa rồi động tĩnh chiến đấu quá lớn, đã thổi sạch tro bụi trên tấm bia đá, khiến nó lộ ra màu sắc giống y hệt Bổ Thiên Thạch ở Long Tiên Trấn.
- Bổ, Bổ Thiên Thạch?
Bất Giới Hòa Thượng kinh ngạc nói.
- Khó trách gia gia đặt truyền thừa của ta ở nơi đây, hoá ra là chuẩn bị cho miệng cái vực sâu này?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Gia gia các ngươi coi số mạng sao? Biết rõ chúng ta cần cái đồ chơi này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Có lẽ là trùng hợp!
Bất Giới Hòa Thượng lộ vẻ cổ quái nói.
- Vậy còn chờ gì nữa, chặn cái miệng vực sâu này lại đi, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, các ngươi đi điều khiển!
Vương Khả lập tức thúc giục nói.
- Vương Khả, ngươi khẳng định muốn phong ấn cái vực sâu này?
Liệu phía dưới có cái bảo tàng gì hay không?
Trương Chính Đạo mong đợi nói.
- Làm sao? Ngươi còn muốn xuống dưới thám hiểm? Không có việc gì, ta chờ ngươi!
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
- Không, không, được rồi, ta chỉ tùy tiện nói một chút, ha ha!
Trương Chính Đạo lập tức lúng túng nói.
Trước đó đám người không chỉ nghe được vực sâu quỷ dị qua lời đồn, mà càng không thể dùng thần thức dò xét đi xuống, ngay cả Long Hoàng cũng bị phong ấn hai trăm năm không cách nào thoát khỏi tù đày, mọi người ở đây ai cũng không có tự tin mình mạnh hơn so với Long Hoàng.
- Ầm ầm!
Dưới sự thúc giục của Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, quả nhiên cái bia đá Bổ Thiên Thạch kia biến lớn lên.
- Giống như Bổ Thiên Thạch ở Long Tiên Trấn, dựa vào pháp thuật gia gia ta lưu lại ở phía trên, ta và Trương Thần Hư có thể phong ấn nó lại!
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Ẩm ầm!
Bổ Thiên Thạch hoàn toàn lấp kín miệng vực sâu.
- Oanhl Miệng vực sâu bị lấp lại, đám người khẽ thở ra một ngụm khí.
- Chủ nhân, ta đã thu dọn xong thi thể Long Hoàng! Có điều long huyết bị mất hơn phân nửa!
Thử Vương lộ vẻ tiếc hận nói.
- Thế còn nhục thân Long Hoàng?
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Long Hoàng đã chết, ngươi lấy thi thể Long Hoàng làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi quên sự thần diệu của huyết nhục Thánh Tử rồi sao? Đây chính là nhục thân Long Hoàng đấy, so với huyết nhục của Thánh Tử còn muốn cao cấp hơn, chỉ cần ăn là có thể cường hóa nhục thân, có thể đề cao tu vi!
Trương Chính Đạo mong đợi nói.
- Đề cao tu vi?
Vương Khả biến sắc.
Ta vốn muốn nếm thử cảm giác ăn thịt rồng, hiện tại, ngươi bảo ta làm sao qua được cửa này?
Ta vất vả lắm mới khiến trọc chân nguyên trở thành kim sắc, tu vi ta đề cao, lại biến thành màu đen thì sao?
- Làm sao? Đề cao tu vi không tốt sao? Tại sao ngươi lại có cái biểu tình này?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Thiên Lang Tông, quảng trường Ngộ Kiếm Phong!
Vương Khả ngồi xếp bằng, tựa như đang nghiên cứu Nguyên Anh trong cơ thể.
- Vương Khả, ngươi còn có tâm tư ở trong này tu luyện? Bên ngoài xảy ra xích mích rồi!
Trương Chính Đạo sầm mặt lại đi tới.
- Thì sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cái chết của Long Hoàng truyền ra, chỉ sợ ngươi sẽ bị xui xẻo!
Trương Chính Đạo nói.