Bản thân lại ở gần trung tâm vụ nổ, lần này mà nổ, không phải ta cũng xong đời sao?
Nhiếp Thiên Bá khổ sở trong lòng, nhưng không biết làm thế nào cho phải.
- Vương Khả, lần này ta nhận thua, được không?
Nhiếp Thiên Bá xin hàng.
- Phu nhân, giao nơi này cho các vị gia chủ xử lý được không? Chúng ta còn có chuyện phải làm! Đi ngay nhá!
Vương Khả nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
Nhiếp Thiên Bá sững sờ, Vương Khả thật sự thả ta sao?
- Vương gia chủ, đa tạ, đa tạ!
Nhiếp Thiên Bá lập tức vui mừng nói.
Không phải là Vương Khả không muốn giết Nhiếp Thiên Bá, mấu chốt là hình như đằng sau mọi người có một cỗ hắc khí vọt tới? Hắc khí? Không thích hợp. Chẳng lẽ là nhắm vào ta mà đến? Vương Khả cảnh giác, lập tức muốn chạy đi! Ở đây, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, cũng không an toàn!
- Vương Khả, vì sao phải buông tha hắn?
Công chúa U Nguyệt buồn bực nói.
Phi kiếm của Vương Khả vẫn hoàn hảo, tuyệt đối chiếm cứ ưu thế, dựa vào cái gì? Bởi vì Nhiếp Thiên Bá cầu xin tha thứ mà buông tha hắn sao? Thù của ta còn chưa báo đây này!
- Ngươi!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực nhìn công chúa U Nguyệt.
- Đúng, không thể bỏ qua cho hắn, bắt hắn trả tiền!
Gia chủ ở bốn phía lập tức kích động, kêu lên.
Đệ nhất nhân Chu Tiên trấn, Nhiếp Thiên Bá, rốt cục bị đánh bại, quá tốt rồi, chúng ta có thể đòi lại tiền của mình. Lúc này Vương Khả ngươi đi đâu chứ? Ngươi phải giúp chúng ta trấn áp Nhiếp Thiên Bá, thuận tiện giúp chúng ta đòi nợ!
Làm sao Vương Khả nguyện ý giúp đám gia chủ này? Hắn đang muốn cất kiếm, nhưng tất cả đã muộn.
- Bành!
Một cơn hắc phong cuồn cuộn quấn tới, nhìn lại liền thấy, mười vị cường giả Chu Tiên trấn, bị hắc phong cuốn bay ra tứ phía!
- A! A! A!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một đám hắc y nhân, chậm rãi từ nơi xa đi tới. Một người áo đen trong đó phất tay, vung tay áo một cái, hắc phong nổi lên bốn phía, tách đám cường giả Chu Tiên trấn trước mặt ra, mở ra một con đường.
- Kim Đan cảnh? Người kia là Kim Đan cảnh!
Có người hoảng sợ kêu lên.
Phất ống tay áo một cái, liền cuốn bay một đám Tiên Thiên cảnh, đây không phải cường giả Kim Đan cảnh thì là cái gì? Tất cả cường giả Chu Tiên trấn trở nên gấp gáp. Hình như không chỉ có một Kim Đan cảnh, mà là một đám thì phải?
Sau khi Vương Khả nhìn rõ khuôn mặt người cầm đầu, lập tức biết nguyên do.
- Chu Yếm? Tại sao hắn lại đi cùng cùng đám tà ma này? Hắn không cần vương triều Đại Thanh nữa sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Đến bây giờ Vương Khả vẫn không biết Chu Yếm đã ma hóa. Chỉ cho rằng Chu Yếm là người bình thường có thực lực đặc biệt yếu.
- Ha ha ha, Vương Khả, ngày đó ngươi đánh ta rất thê thảm! Hôm nay, ta tới để báo thù!
Chu Yếm vừa cười to vừa hung ác nói.
- Các ngươi muốn đối phó Vương Khả? Nhanh, ta giữ hắn lại, các ngươi mau giết hắn!
Nhiếp Thiên Bá giống như nhìn thấy cứu tinh, mừng rỡ kêu lên.
Một đám tà ma áo đen, ở dưới sự dẫn đường của Chu Yếm, dậm chân đi về phía Vương Khả.
Khí tức nhóm tà ma vô cùng khủng bố, trong đó lại có không ít tà ma Kim Đan cảnh, chỉ là hắc phong cuốn tới, đã khiến cường giả Chu Tiên trấn liên tiếp lui về phía sau!
Nhiếp Thiên Bá vốn rơi vào tuyệt cảnh, nhìn thấy đám này tà ma đi tới, lập tức vui mừng. Nhiếp Thiên Bá không biết đám người này, nhưng từ trong lời nói của Chu Yếm biết được, bọn họ đến tìm Vương Khả trả thù?
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
- Các ngươi muốn đối phó Vương Khả sao? Nhanh, ta giữ hắn lại, các ngươi mau giết hắn!
Nhiếp Thiên Bá kích động hối thúc.
Vương Khả sầm mặt lại, Chu Yếm lợi dụng thân phận đại vương Đại Thanh của mình, chiêu mộ đám tà ma này đến đây sao?
- Vương Khả, ngươi không nghĩ tới sao? Không nghĩ tới ta nhanh như vậy đã đuổi tới? A, ha ha ha, sỉ nhục trong vương cung, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, còn nữa, chuỗi niệm châu của ta đâu? Ở đâu?
Chu Yếm lạnh lừng nói.
- Chu Yếm, ngươi nói Minh Thai Chi Thân, là cái nào?
Một tên tà ma lạnh lùng nói.
- À, chính là nàng! Thế nhưng, các ngươi phải chờ một chút, chờ ta lấy lại niệm châu trước!
Chu Yếm lập tức chỉ công chúa U Nguyệt nói.
- Hả?
Chúng tà ma đều nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
Công chúa U Nguyệt biến sắc, khẩn trương trốn sang một bên Vương Khả.
- Ha ha ha, trốn cũng vô ích, hôm nay, ngay cả bản thân Vương Khả cũng khó bảo toàn!
Chu Yếm lạnh lùng nói.
- Vương Khả, làm sao bây giờ?
Công chúa U Nguyệt tỏ vẻ sốt ruột hỏi.
Mí mắt Vương Khả nhíu chặt, trốn ư? Bây giờ căn bản trốn không thoát, một đám tà ma Kim Đan cảnh, làm sao có thể trốn được?
- Vương Khả, ngươi không nói, đừng trách ta tự mình động thủ? Roi da, ta cũng mang đến rồi!
Chu Yếm lật tay lấy ra một cây roi da.
Chu Yếm muốn trả lại gấp trăm lần sỉ nhục hôm đó.
Vẻ mặt công chúa U Nguyệt khẩn trương, người Chu Tiên trấn ở xung quanh căn bản không dám xen vào.
Vương Khả đè sự sốt ruột trong lòng xuống, dùng kinh nghiệm giang hồ nhiều năm khiến cho mình tỉnh táo lại!
- Chu Yếm, chuyến này ngươi khổ cực rồi! Cảm ơn!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
- Hả?
Đám người vô cùng bất ngờ.
Chu Yếm muốn đánh ngươi, dồn ngươi vào chỗ chết! Ngươi lại còn cảm kích hắn? Ngươi là người có khuynh hướng chịu ngược sao? Ngay cả công chúa U Nguyệt cũng không thể nào hiểu được, tình huống gì đây?
- Cám ơn ta?
Chu Yếm híp mắt, khó hiểu nói.
- Đúng vậy, cám ơn ngươi đã dẫn đám tà ma này đến Chu Tiên trấn! Các sư huynh đệ trong tiên môn của ta, đã chờ rất lâu rồi! Đến là tốt, hôm nay, đừng ai nghĩ đi, ta muốn một mẻ hốt gọn đám tà ma này, một tên cũng không để lại, chém tận giết tuyệt!
Vương Khả kêu to một tiếng.
- Cái gì?
Chúng tà ma biến sắc, lập tức dò xét bốn phía.
Xung quanh có tiên môn chính đạo mai phục ư? Cả đám tà ma phòng bị nhìn ra xung quanh, đồng thời nghi ngờ nhìn Chu Yếm.
Nhiếp Thiên Bá, công chúa U Nguyệt, các cường giả Chu Tiên trấn, tất cả đều trừng to mắt, Vương Khả đang nói cái gì vậy? Chu Tiên trấn còn có những đệ tử tiên môn khác sao?