Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1219 - Chương 1220: Mạnh Miệng Vương Khả

Chương 1220: Mạnh miệng Vương Khả

- Ta lừa ngươi lúc nào? Tào Hùng không dám đối chất cùng ngươi, chẳng lẽ lại thi triển khổ nhục kế gì với ngươi? Tại sao ngươi lại dễ dàng mắc lừa như vậy chứ?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi đánh rắm! Là ngươi đang gạt ta, còn nữa, những yêu thú vừa rồi đâu?

Thỏ Vương trợn mắt quát.

- Ba, bat Vương Khả vỗ bụng mình một cái.

Sắc mặt đám thỏ yêu trở nên cứng đờ.

- Đại vương, không phải các yêu vương vừa rồi bị Vương Khả ăn chứ?

Một con thỏ yêu trợn mắt kinh ngạc nói.

- Đánh rắm, cái bụng kia có thể nuốt trôi sao?

Thỏ Vương trợn mắt nói.

- Ai nói ta ăn? Ta chỉ vỗ cái bụng mà thôi, những yêu thú kia sao, bọn họ đi rồi, bọn họ nói, đi theo ngươi không có tiền đồ, nên tự mình rời đi, họ còn chưa đi xa đâu, ngươi có thể phái thỏ yêu đi hỏi một chút!

Vương Khả nói.

Thỏ Vương:

- Đại vương, đúng là bọn họ đã đi, bên kia, bên kia, bọn chúng đang tản ra bốn phía!

Một con thỏ yêu nhìn xung quanh nói ra.

- Thấy không, đừng nói ta lừa ngươi, ngay cả đám yêu thú ở các đỉnh núi này cũng nhìn ra, các ngươi bị Tào Hùng lừa rồi, các ngươi là người trong cuộc mơ hồ nhìn không ra, những yêu thú này không dám dính vào với ngươi, đó là muốn rơi đầu!

Vương Khả quở trách nói.

Gương mặt Thỏ Vương co rúm lại:

- Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn mạnh miệng!

- Không phải ta mạnh miệng, ta là người thẳng thắn, còn có vị Vương Hữu Lễ này nữa, mặc dù cúi đầu khom lưng đối với ta, nhưng đều là một thân chính khí, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, vì sao yêu thú trông coi chúng ta đi hết, mà chúng ta không đi? Ngươi lại bị Tào Hùng lừa rồi, nếu ta lừa ngươi, nếu trong lòng ta có quỷ, vì sao vừa rồi không rời đi? Căn bản không có yêu thú trông coi chúng ta, chúng ta có thể tùy thời rời đi, nhưng chúng ta không đi, tại sao phải ở lại?

Vương Khả trợn mắt nói.

Thỏ Vương sầm mặt lại.

- Cũng là bởi vì chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, bởi vì chúng ta muốn ngay mặt đối chất với Tào Hùng! Ngươi đừng nghe Tào Hùng lấy cớ với ngươi, ngươi nhìn chúng ta một chút đi, nếu như chúng ta lừa ngươi, còn lưu lại nơi này cho ngươi giết sao? Đây cơ bản là vấn đề logic!

Vương Khả trầm giọng nói.

Thỏ Vương:

- Vì sao Tào Hùng không dám tới đối chất? Nếu như hắn dám đến, đến lúc đó, ngươi giết ba người chúng ta, vậy hắn cũng không tổn thất gì! À, nhất định là hắn nói, hắn không thể lộ diện, sợ bị Đại Thiện Hoàng Triều truy cứu? Không ngở là như vậy, hắn không thể bị truy cứu, còn Thỏ Tử Đoàn ngươi có thể bị truy cứu? Mạng hắn quý không thể bị Đại Thiện Hoàng Triều truy sát, mạng Thỏ Tử Đoàn các ngươi thì có thể? Nói cách khác, ở trong mắt Tào Hùng, Thỏ Tử Đoàn các ngươi có thể chết, Tào Hùng hắn không thể nhận một điểm tổn thất?

Vương Khả trợn mắt nói.

Thỏ Vương:

Bỗng nhiên đám thỏ dao động lần thứ hai, đúng vậy, dựa vào cái gì? Tào Hùng ngươi không thể lộ diện, sợ bị Đại Thiện Hoàng Triều truy cứu, còn chúng ta không giữ quy tắc nên bị giết?

- Gọi hắn đến, vừa rồi chúng ta không lặng lẽ đào tẩu, chính là đang chờ, chờ một cái công đạo, chờ một cái chân tướng, chờ một cái cơ hội để cho các ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ! Hắn không đến, làm sao các ngươi biết chân tướng? Hắn không đến, các ngươi không giữ quy tắc nên mệnh khổ? Khổ nhục kế thật ghê gớm, thủ hạ hắn bị chết, các ngươi không có đồng bạn chết sao?

Các ngươi tổn thất lớn như vậy! Hắn dựa vào cái gì không đến? Đi gọi hắn đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

Đám thỏ yêu vò đầu bứt tai, mẹ nó, đến cùng lời ai nói mới là sự thật.

- Đi, mang Tào Hùng mang tới đây, Vương Khả nói không sai, dựa vào cái gì mà mạng hắn quý không thể lộ diện, dựa vào cái gì mà mạng Thỏ Tử Đoàn chúng ta không đáng giá? Dẫn hắn đến!

Thỏ Vương trầm giọng nói.

- Vâng!

Vài con thỏ khí thế hung hăng phóng tới một cái sơn cốc khác.

Trong một cái sơn cốc khác, Tào Hùng mang theo năm tên thuộc hạ trọng thương hư nhược vừa mới bò dậy, đã bị một đám thỏ yêu vây lại lần thứ hai.

- Tại sao các ngươi lại đến?

Tào Hùng trợn mắt nói.

- Đại vương có lệnh, ngươi nhất định phải lập tức đi theo chúng ta một chuyến, dựa vào cái gì mệnh ngươi quý, dựa vào cái gì mệnh chúng ta không đáng giá!

Con thỏ yêu cầm đầu nói.

Tào Hùng trợn mắt:

- Mẹ nó, Thỏ Tử Đoàn các ngươi đều bị bệnh tâm thần sao? Tiêu diệt Vương Khả không được à? Các ngươi, các ngươi giày vò làm gì? Lát nữa là trời sáng rồi!

- Các ngươi không theo chúng ta đi, đừng trách chúng ta không khách khí!

Một đám thỏ yêu xoa tay.

- Mẹ ngươi chứ! Tào Hùng quay đầu bay lên trời.

- Chạy đi đâu!

- Oanh!

Tào Hùng liều mạng để một con thỏ yêu đánh trọng thương thổ huyết, quay đầu bay lên trời, xông vào trong rừng nơi xa biến mất không thấy.

Cùng các ngươi đi qua? Mẹ nó, Thỏ Tử Đoàn các ngươi đều là đám thiếu não sao, Vương Khả nói cái gì tin cái đó? Ta mà đi qua cùng các ngươi, không phải là cái mạng nhỏ này cũng khó giữ sao? Súc sinh chính là súc sinh, khó làm được việc lớn, các ngươi hại chết ta rồi!

- Tào Hùng, ngươi dừng lại, còn chạy nữa, ta giết thủ hạ của ngươi!

Thỏ yêu quát.

Tào Hùng mặc kệ, biến mất ở trong rừng.

- AI Năm tên thuộc hạ còn lại, ở dưới tình huống không còn chút sức phản kháng nào, bị một đám thỏ yêu giải quyết.

Chúng thỏ yêu trở về phục mệnh.

- Cái gì? Tào Hùng chạy?

Thỏ Vương trợn mắt nói.

- Vâng!

- Vậy năm tên thuộc hạ của hắn đâu? Mang tới chưa?

Thỏ Vương trợn mắt nói.

- Vừa rồi thuộc hạ hơi mạnh tay, nên tất cả bọn họ đã chết! À, đây là vòng tay trữ vật trên người bọn hắn!

Một con thỏ yêu nói ra.

Thỏ Vương:

- Nhìn xem, ta có lừa gạt ngươi không? Nếu không phải Tào Hùng chột dạ, làm sao hắn lại chạy trốn? Chúng ta chính là tâm không giả, mới ở lại chờ các ngươi nói rõ ràng! Người chột dạ là lừa đảo, hắn sợ bị vạch trần, cho nên chạy trước, ta nói câu nào cũng là thật, cho nên ta mới có lực lượng đứng ở chỗ này! Thỏ Vương, ta không có lừa gạt ngươi chứ? Các ngươi đều bị Tào Hùng lừa rồi!

Vương Khả lập tức hưng phấn quở trách.

Thỏ Tử Đoàn:

Bình Luận (0)
Comment