Vương Khả trợn mắt, tức giận nói.
- Đại nhân nhà ta chính là văn tông Đại Thiện Hoàng Triều, viết sách lập thuyết vô số, văn đầy thiên hạ, coi như đại nhân không có chức vị, thì một bộ chữ cũng là vạn kim khó cầu, không phải dựa vào quan chức như ngươi nói!
Phu xe ở một bên lập tức trợn mắt nói.
Mặt Vương Khả tối sầm lại nhìn về phía phu xe, ngươi khoác lác 8Ì vậy.
- Vương Khả, ngươi không hiểu, về sau ngươi sẽ biết, đến đây, ngươi muốn viết cái gì, ta viết cho ngươi!
Vương Hữu Lễ tự tin nói.
Gương mặt Vương Khả co rúm lại, lão già này thật sự không biết xấu hổ? Muốn dùng một bộ chữ xoá bỏ năm trăm vạn cân linh thạch? Con mẹ nó! Làm sao bây giờ? Hiện tại hắn là Nguyên Thần cảnh, ta đánh không lại hắn, số tiền kia muốn đòi cũng không đòi được?
Ta mới ra Thập Vạn Đại Sơn, đã làm một vụ mua bán lỗ vốn sao?
Vương Khả phiền muộn, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Vương Hữu Lễ.
Vương Hữu Lễ nâng bút kiên nhẫn chờ đợi.
Thở dài, không còn cách nào, làm ăn tất nhiên có lúc bù tiền, vậy chỉ có thể giảm bớt tổn thất, không phải ngươi nói một bộ chữ đáng tiền sao? Vậy thì viết nhiều cho ta một chút, nhiều chữ, đến lúc đó bày ra bán kiếm tiền.
- Được, ngươi muốn viết, vậy thì viết một áng văn chương!
Vương Khả hít sâu một cái nói.
- Hả? Ngươi tùy tiện ra đề mục! Ta sẽ cố gắng hết sức.
Vương Hữu Lễ tự tin nói.
Nói đến viết văn, Vương Hữu Lễ không có một chút bài xích, hiển nhiên Đại Thiện văn tông cũng không phải chỉ là hư danh.
- Lần này ta đến Thiện Thần Đô tìm bạn gái U Nguyệt của ta, nhất định sẽ gặp được cha vợ của ta, ngộ nhỡ lão cha vợ ta bổng đả uyên ương, vậy ta sẽ tương đối nhức đầu, nhất định phải nịnh nọt cha vợ! Ngươi viết một bài văn ca ngợi, ca tụng cha vợ của ta!
Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
Sắc mặt Vương Hữu Lễ trở nên cứng đờ:
- Ngươi muốn ta viết cái gì? Văn, văn, văn nịnh bợ?
- Đúng vậy, chính là ca ngợi, ca tụng cha vợ ta, dựa vào tầm nhìn đệ nhất của ta, phải dốc hết toàn lực nịnh cho cha vợ ta thư thái mới được!
Vương Khả trả lời.
Vẻ mặt Vương Hữu Lễ co rúm lại:
- Lão phu một đời thanh chính, từ trước cho tới giờ chưa từng cúi đầu trước quyền quý, lòng có chính khí, chưa bao giờ nịnh bợ người, cũng chưa bao giờ viết qua văn chương a dua nịnh hót, càng không cần nói đến viết văn nịnh bợ! Ta sẽ không viết!
- Ai nha? Vừa nãy ngươi bảo ta tùy tiện ra đề mục, ngươi sẽ dốc hết toàn lực viết, ta muốn ngươi viết một áng văn chương, nhưng ngươi lại quan tâm danh tiết của ngươi? Ngươi muốn quan tâm danh tiết của ngươi thì ngươi đừng làm lão lại, đừng nợ nần không trả nữa? Ngươi trả năm trăm vạn cân linh thạch cho ta, ta sẽ không bắt ngươi viết! Ngươi đây là vừa muốn chính trực, vừa muốn quỵt nợ, nào có người như ngươi?
Vương Khả trợn mắt nói.
Vẻ mặt Vương Hữu Lễ lúc xanh lúc tím.
Mẹ nó, ta nào biết được, ngươi muốn ta viết một áng văn nịnh bợ, ta thế nhưng là Đại Thiện văn tông, ta phải từ bỏ thanh danh sao? Trong lời nói, toàn là lời lẽ a dua nịnh hót vuốt mông ngựa, ta vừa viết một viết, toàn bộ Đại Thiện văn đàn sẽ có động đất!
- Làm sao, làm sao, nói chuyện không giữ lời? Vương Hữu Lễ, tại sao người như ngươi lại luôn lật lọng như vậy chứ? Ngươi không chịu viết thì trả tiền!
Vương Khả trợn mắt nói.
Gương mặt Vương Hữu Lễ run rẩy, kìm nén nội thương nói:
- Được rồi, được rồi, ta có thể viết áng văn chương này, nhưng không cho ngươi nói là do ta viết, áng văn chương này viết xong sẽ cho ngươi, không liên quan gì đến ta, một chút quan hệ cũng không có!
- Văn chương cho ta, đương nhiên không có một chút quan hệ nào với ngươi rồi, lời này của ngươi là có ý gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ý của ta là, tiếp theo ta viết áng văn chương này, không phải do ta viết! Không được nói là ta viết!
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Nói cách khác, ngươi ngay cả tác quyền cũng không cần?
Vương Khả sững sờ.
- Không sai! Là của ngươi, tất cả đều là của ngươi! Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không viết!
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Híc, có thể, lúc đầu ta cũng không định dùng tên của ngươi!
Nhưng ngươi viết kiểu chữ cho ta lớn một chút!
Vương Khả lộ vẻ cổ quái nói.
Ta chuẩn bị bán chữ của ngươi, cũng không phải bán văn chương của ngươi! Ta sẽ cắt từng chữ của áng văn chương này xuống, làm lại một lần, xuất ra thành nhiều bức chữ lớn, đến lúc đó bán lấy tiền! Việc không kí tên căn bản không quan trọng!
- Được!
Vương Hữu Lễ cắn răng gật đầu một cái.
- Nhớ kĩ, dốc hết toàn lực đi ca ngợi, ca tụng, vuốt mông ngựa không được dung tục, phải thanh tân thoát tục, phải để người thấy được cảnh đẹp ý vui, phải để người thấy đây là một bài văn không tầm thường, phải để người nhìn một lần là sẽ không kiểm hãm được giơ ngón tay cái lên! Phải để người không tự chủ được tán thưởng một câu 'hảo mã thí !
Vương Khả tiếp tục đưa ra yêu cầu.
Vương Hữu Lễ sầm mặt lại, lờ Vương Khả đi, vùi đầu khổ tâm sáng tác ác văn nịnh bợ này? Con mẹ nó, anh danh, danh dự một đời của lão phu, cũng không thể hủy ở trên áng văn chương này được!
Sơn cốc!
Vương Hữu Lễ vắt óc suy nghĩ làm văn nịnh bợ theo yêu cầu của Vương Khả, con mẹ nó, cả đời mình viết văn giống như núi cao sông chảy, nhưng vẫn là lần đầu tiên viết kiểu như vậy. Phải thanh tân thoát tục, cảnh đẹp ý vui, phải làm cho tất cả mọi người nhìn xong nói một câu hảo rắm thí, tại sao ngươi không đi chết đi! Để ta viết cái đồ chơi này?
Quan trọng là ta chưa từng viết qua!
Cứ như vậy, Vương Hữu Lễ vắt óc suy nghĩ ròng rã một ngày một đêm.
- Vương Hữu Lễ, ngươi làm được hay không vậy? Đã một ngày một đêm rồi, có phải ngươi khoác lác với ta hay không? Cái gì mà Đại Thiện văn tông, văn tông mà có bộ dạng như ngươi sao? Nịnh bợ mà thôi, khó như vậy sao?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
Chỉ thấy Vương Hữu Lễ thở dài:
- Bút đâu!
Phu xe lập tức đưa ra một cây bút lông.
Chỉ thấy Vương Hữu Lễ bắt đầu viết.
- Tụng Thiện Hoàng?
Vương Khả nhìn Vương Hữu Lễ viết.