Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1240 - Chương 1241: Cẩm Tú Văn Chương

Chương 1241: Cẩm tú văn chương

Một đám lão du côn nhún vai. Tiếp theo, cùng đi sang khán đài ở bên cạnh.

Tất cả thí sinh lộ vẻ nghi hoặc, giờ phút này cũng không coi Vương Khả là chuyện đáng kể nữa, còn tưởng rằng là công tử, đại nhân vật nhà nào, hoá ra là mãng phu Chiến Thần Điện, dọa chúng ta nãy giờ.

Các quan chấm thì trở lại vị trí của mình. Mặc dù Tào Hùng bị thừa tướng gõ, nhưng giờ phút này trong lòng cũng mừng thầm, nhìn Vương Khả ở phía xa ăn quả đắng.

Lúc đầu muốn đâm giết Vương Khả, đáng tiếc, Vương Khả và Chiến Thần Điện đã bàn bạc, lần ám sát này đã triệt để thất bại.

Ám sát thất bại, không cần thiết giết Vương Khả nữa, nhưng cục tức trong lòng khó tiêu, hiện tại đã không phải là nhiệm vụ của tam thái tử, mà là ân oán cá nhân, nhìn Vương Khả bị xui xẻo, Tào Hùng liền vui vẻ.

Trong lúc nhất thời, trường thi lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc trước, tất cả thí sinh tiếp tục làm bài.

Vương Khả nhìn bút mực giấy nghiên ở trước mặt, trong lúc nhất thời cảm thấy phiền muộn.

- Đại Thiện Hoàng Triều ân uy thiên hạ? Lại còn phải dùng Bát Cổ Văn nữa, viết như thế nào đây? Trước kia ta đến trường họ qua văn tường thuật, văn nghị luận, văn xuôi, nhưng chưa từng học Bát Cổ Văn! Mẹ nó, ta thực sự phải viết sao?

Vương Khả buồn bực nói.

Thời điểm Vương Khả trầm tư, một số thí sinh khác đã có ý tưởng tốt, bắt đầu động bút.

- Ông!

Đột nhiên, đỉnh đầu một tên thí sinh toát ra từng đợt thất thải quang mang. Từ xa nhìn lại cực kỳ chói mắt.

- Đó là văn khí? Người kia là thí sinh nơi nào? Lúc này mới viết được vài câu, đã có văn khí phun ra ngoài?

Một vị quan giám khảo kinh ngạc nói.

- Ông!

Lại một thí sinh khác toát ra từng đợt thất thải quang mang.

- Lại một người nữa, văn khí của thí sinh này càng nhiều hơn, tốt, tốt!

Càng ngày có càng nhiều người đặt bút, không bao lâu, đã có mấy chục người đỉnh đầu bốc lên văn khí.

- Nhìn kìa, văn khí của người kia, thế mà ngưng kết thành tia?

Đây là văn khí sinh cẩm tú, cẩm tú văn chương? Hắn là ai... ?

Có quan viên sợ hãi kêu lên.

Tất cả mọi người nhìn tới, chỉ thấy đó là một thí sinh mang theo nửa cái mặt nạ, sau khi đặt bút, văn khí trên đỉnh đầu lộ ra màu cẩm tú.

- Thiết diện thí sinh? Tại sao, thí sinh lại có thể mang theo mặt nạ? Hiện tại khảo thí thật không nghiêm!

Mộ Dung Lão Cấu ở trên khán đài ghen ty nói.

- Cẩm tú văn chương? Lại một bài nữa, mau nhìn, văn khí của thí sinh mặt mũi tràn đầy mụn đậu kia toát ra từng sợi cẩm tú mỏng manh, loại văn chương này thế nhưng là mười năm khó gặp, thực sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

Một đám quan giám khảo kinh ngạc nói.

Trên khán đài, Trương Chính Đạo giương mắt nhìn thí sinh mặt mũi tràn đầy mụn đậu, trong mắt toàn là vẻ kỳ quái:

- Tại sao mặt mũi này, lại có hiệu quả giống với loại độc dịch dung của Vương Khả vậy?

Trong trường thi, lúc thí sinh không ngừng đặt bút, rất nhanh nhân tài chân chính đã hiển lộ ra. Văn khí phun trào, hiển thị rõ lần Ân Khoa này đông đúc nhân tài.

Mà thời điểm đám người Mộ Dung Lão Cẩu, Tào Hùng nhìn về phía Vương Khả, lại nhìn thấy Vương Khả đứng ở đó không nhúc nhích.

Tào Hùng lộ ra vẻ đắc ý, quả nhiên, Chiến Thần Điện đều là một đám mãng phu, Vương Khả làm mưa làm gió ở Thập Vạn Đại Sơn, toàn bộ là nhờ khoác lác, so tài văn chương, ngươi kém xa.

Mộ Dung Lão Cầu cũng sốt ruột, Vương Khả muốn nộp giấy trắng sao? Con mẹ nó nộp giấy trắng, không phải Chiến Thần Điện mất sạch mặt mũi sao?

- Vương Khả, ngươi viết đi! Viết vớ vẩn cũng phải viết cho ta!

Mộ Dung Lão Cấu tức giận hô một câu.

- Xin yên lặng, nếu quấy rây thí sinh làm bài, mời rời khỏi trường thi!

Một vị quan giám khảo lập tức chạy đến quát tháo Mộ Dung Lão Cầu.

- Hừi Mộ Dung Lão Cầu buồn bực, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng lời Mộ Dung Lão Cẩu vẫn truyền vào trong tai Vương Khả ở xa.

Vương Khả lộ về phiền muộn:

- Thật ra ta cũng muốn viết, nhưng mấu chốt là ta không biết Bát Cổ Văn, nếu ta sớm biết phải viết Bát Cổ Văn, tốt xấu gì ta cũng phải xem một bài, ta một bài cũng chưa nhìn qua, ta viết như thế nào..., híc, không đúng, hình như ta đã nhìn qua một bài!

Bỗng nhiên Vương Khả sững sờ, không phải trước đây không lâu, Lễ Bộ Thượng Thư Vương Hữu Lễ, giúp mình viết một bài gán nợ năm trăm vạn cân linh thạch sao? Ta đã xem qua một bài rồi.

Thế nhưng, ngày đó là vì nịnh bợ cha vợ của ta, ta có thể viết sao?

- Viết, con mẹ nó, lạc đề thì lạc đề, dù sao cũng tốt hơn so với không viết cái gì!

Vương Khả thở dài.

Vương Khả nhắm mắt, nhớ lại mỗi một câu một chữ Tụng Thiện Hoàng ngày đó.

Nhìn thấy Vương Khả nhắm mắt, Tào Hùng suýt nữa chút bật cười, ngươi đây là cam chịu, hoàn toàn từ bỏ bản thân, buồn ngủ sao? Mấy người Mộ Dung Lão Cẩu cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, gương mặt co quắp lại, muốn rời khỏi trường thi, ở trong này quá mất mặt.

Đúng lúc này, Vương Khả mở hai mắt ra, con ngươi trong sáng có thần. Lấy tay cầm bút lông ở một bên liền viết.

- Thánh Hoàng xuất vạn cổ dạ, nhất ngôn pháp xuất định thiên hạt Vương Khả vừa viết ra một bút, lập tức cảm nhận được ngòi bút run lên, giống như trang giấy trước mắt bị cái gì khóa chặt, giống như có một loại năng lượng vô hình từ trong văn miếu tuôn ra mà đến, bay thẳng đến chỗ bài văn nịnh bợ dưới ngòi bút của mình.

- Oanh!

Trong nháy mắt, dưới ngòi bút toát ra vô số thất thải quang mang, bay thẳng đến đỉnh đầu Vương Khả, chỉ một chút thất thải quang mang này đã lập tức chiếu sáng bầu trời phía trên Vương Khả.

Luồng ánh sáng chói mắt trong chớp nhoáng này, khiến thần sắc tất cả giám khảo trong trường thi khẽ động.

- Là ai? Văn khí của ai? Loá mắt như vậy?

Một vị giám khảo kinh ngạc nói.

Tất cả mọi người nhìn lại, lập tức thấy rõ thí sinh kia, là, là Vương Khả sao? Là Vương Khả do Chiến Thần Điện đề cử?

- Làm sao có thể, hắn mới viết câu đầu tiên, đã có nhiều văn khí như vậy? Lúc này mới là câu đầu tiên mà thôi, chuyện này, nếu để hắn tiếp tục viết, vậy văn khí còn cao đến đâu?

Có giám khảo sợ hãi kêu lên.

Tào Hùng trợn mắt nhìn về phía văn khí trên đỉnh đầu Vương Khả:

Bình Luận (0)
Comment