- Chiến Thần Điện lo lắng chúng ta làm việc thiên vị? Điều này sao có thể chứ?
- Thừa tướng, ngài cũng biết đấy, chúng ta không thể nào làm việc thiên vị, nhiều giám khảo như vậy, đều phải tiến hành thẩm định mấy lần, làm sao có thể làm việc thiên vị chứ!
- Không phải Hoàng Chiến Thần khi không lại đi gây sự chứ?
Một vị giám khảo lộ vẻ buồn bực nói.
Tây Môn Thuận Thủy thở dài:
- Hoàng Chiến Thần cũng không muốn làm loạn trường thi, chỉ là muốn ta chắc chắn phải công chính, cho nên, mặt mũi này nhất định phải cho! l - Nhưng bẩm thừa tướng, chúng ta vẫn luôn công chính mà!
Một vị giám khảo lộ vẻ phức tạp nói.
- Nếu đã đồng ý Hoàng Chiến Thần, tự nhiên phải làm chút chuyện, vòng thi thứ hai, tiến hành dán tên phê chữa!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Dán tên phê chữa sao? Chính là, thí sinh thi xong, sẽ phải dùng giấy dán lên vị trí ghi tên của người làm bài thi đó, khiến người khác không biết bài thi là của ai, làm xong toàn bộ, đánh số thứ tự, rồi lại hủy giấy dán tên đi?
Một vị giám khảo hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy!
Tây Môn Thuận Thủy gật đầu một cái.
- A, Ta hiểu rồi, ha ha, vẫn là thừa tướng nghĩ chu đáo! Chúng ta một lòng vì việc công, chuyện này không là gì!
Một đám giám khảo lập tức cười nói.
- Ngày mai tiến hành bài thi thứ hai, các ngươi đi làm việc đi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám giám khảo ứng tiếng lui ra.
Thiện Thần Đô, khu nghỉ ngơi của thí sinh.
Sau khi bài thi thử qua đi, một vạn thí sinh, trượt chín nghìn người, còn lại một nghìn người, một nghìn người này, đều đã đỗ vào kho quan viên dự bị của Đại Thiện Hoàng Triều, có thể nói, một lần làm bài thi đã một chân bước vào quan trường Đại Thiện Hoàng Triều.
Ba ngày đã qua, ngày mai sẽ phải tiến hành vòng thi thứ hai.
- Vương Khả, đây là số thứ tự bàn của ngươi ngày mai! Ngươi cầm lấy, đợi chút nữa liên hoan rồi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai là có thể nhập tọa!
Một vị quan viên Lại Bộ đưa ra một tấm thẻ nhỏ.
- Hả, không phải bài thi của ta đứng thứ nhất sao? Sao lại là sáu bảy tám, bàn số sáu bảy tám? Không phải là bàn số một à?
Vương Khả trợn mắt nói.
- À, số thứ tự bàn của tất cả thí sinh đều là ngẫu nhiên, không phải dựa theo xếp hạng bài thi mà đánh!
Vị quan viên Lại Bộ kia nói.
- Hả? Chuyện đó cũng không sao, chỉ là, các ngươi đưa cái này cho ta có phải là quá sớm không? Ta nhớ lúc trước thi thử, sắp đến lúc thi, các ngươi mới đưa cho ta!
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Híc, xin lỗi, theo lý thì phải đưa cho ngươi từ sớm, lúc ấy, chỉ là ta bảo quản cho ngươi một chút!
Quan viên Lại Bộ kia giải thích.
Lúc ấy, sợ người Chiến Thần Điện tiến cử gây chuyện, cho nên đã mang số chỗ ngồi cất đi, lần này Vương Khả được rất nhiều người chú ý đến, đám tiểu quan phụ trách sinh hoạt thường ngày này không dám làm càn nữa.
- Hả? Vậy được! Đi thôi, đưa ta đi ăn cơm!
Vương Khả nói ra.
Sự thật với tu vi của Vương Khả lúc này, có ăn hay không cũng không quan trọng nữa, chỉ là, hàng ngày ở trong gian phòng này đã rất nhàm chán, đi ra ngoài chút cũng tốt.
Rất nhanh, Vương Khả đã đến khu liên hoan.
Ố khu liên hoan có mấy chục người đã bắt đầu đi ăn cơm.
- Hả, đây là khu liên hoan của thí sinh sao? Không phải đây là quán cơm thức ăn nhanh tự phục vụ sao?
Vương Khả sững sờ.
Như đã quen việc, Vương Khả cầm một cái bàn ăn, đi đến khu đồ ăn trên một cái bàn dài, chọn đồ ăn mình thích, cho vào trong bàn ăn, cầm thêm một chén rượu ngon, rồi đi tìm chỗ ngồi.
Bây giờ, các thí sinh tập trung tốp năm tốp ba lại vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Vương Khả thấy giống quán cơm ở trường trước kia.
Vương Khả đi đến, tất cả thí sinh đều nhìn thấy, cả đám chỉ trỏ, nhỏ giọng như đang nói Vương Khả.
Vương Khả nhìn một vòng, không có ai mời mình, bản thân cũng không để ý, bỗng nhiên, ánh mắt Vương Khả sáng lên, thế mà lại thấy được một người quen.
Ổ một góc bàn ăn, có một thí sinh áo trắng, đang cúi đầu ăn cơm, cũng không nhìn Vương Khả một cái. Nhưng, Vương Khả đã nhận ra.
~ Trình Bạch Xuyên? Hắn cũng là thí sinh sao? Còn nữa, gương mặt của hắn, sao vẫn nổi mụn vậy, không dùng giải dược của ta sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Sau khi kinh ngạc, Vương Khả bưng đồ ăn đi đến chỗ của Trình Bạch Xuyên.
Trình Bạch Xuyên ngẩng đầu nhìn thấy Vương Khả, lập tức biến sắc, lập tức muốn bưng bàn ăn rời đi.
- Lão Trình, ngươi chạy cái gì, ta không ăn ngươi đâu!
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Sắc mặt Trình Bạch Xuyên cứng đờ, buồn bực chỉ có thể ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Sao ngươi lại nhận ra ta?
- Ngươi cứ đùa, gương mặt này của ngươi, có hóa thành tro ta cũng nhận ra, đậu đậu này quá quen thuộc, còn không phải thua ta sao? Không phải ngươi bị một đám quan viên Hình Bộ và thị vệ đuổi giết sao? Sao có thể tới cuộc thi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Trình Bạch Xuyên phức tạp nhìn Vương Khả:
- Nói nhỏ thôi, đừng khiến ta bị bại lộ!
- Là sao?
Vương Khả sững sờ.
- Ta đang giả mạo, bây giờ ta đang giả mạo thí sinh, họ Trần! Ta là bốc lên kiểm tra!
Trình Bạch Xuyên thấp giọng nói với Vương Khả.
Vương Khả trợn mắt nói:
- Nói cách khác, Tào Hùng không có nói láo? Người đánh ngất thí sinh, cướp sĩ tử thư, giả mạo thí sinh vào trường thi, không phải ta, mà là ngươi sao?
- Nói nhỏ thôi, khuôn mặt này của ta, là ngươi giúp ta đổi hình dạng, cho nên, nếu ta có xảy ra chuyện, ngươi chính là tòng phạm, ngươi cũng chạy không thoát!
Trình Bạch Xuyên lập tức trừng mắt uy hiếp nói.
- Ai có thể chứng minh giúp ngươi là do ta dịch dung giúp ngươi?
Vương Khả khinh thường nói.
Trình Bạch Xuyên:
Chuyện này, chuyện này, con mẹ nó, đúng vậy, ai có thể chứng minh cho ta chứ? Chuyện này không vu oan được ngươi?
- Được rồi, không sao, ta mặc kệ việc vớ vẩn này của ngươi! Ta sẽ không vạch trần ngươi, dù sao cũng không có gì tốt! À, không đúng, ta nhớ ra rồi, hình như ngươi được treo giải thưởng ba nghìn vạn cân linh thạch đúng không?
Đột nhiên ánh mắt Vương Khả sáng lên, nhìn về phía Trình Bạch Xuyên.
Trình Bạch Xuyên:
Nhà ăn thí sinh!