Trình Bạch Xuyên nhìn thấy mặt thật của nam tử mặt nạ, lập tức biến sắc, súc mình sau lưng Vương Khả.
- Nhìn cái gì? Nếu không phải nể mặt người phụ trách trường thi, lão tử đã đánh ngươi thành đầu heo!
Vương Khả trừng mắt nhìn nam tử mặt nạ.
- Đến, đến đây! Vương Khả, ngươi đến đây xem nào! Nhìn xem ta có làm chết ngươi không? !
Nam tử mặt nạ quát.
Người phụ trách trường thi nhìn nam tử mặt nạ và Vương Khả một cái, lập tức da đầu không khỏi tê rần, cái này, cái này.... Sao lại là vị tổ tông này được?
- Tam thái tử điện hạ, ngài, ngài đây là... !
Người phụ trách sắc mặt khó coi nói.
- Bái kiến Tam thái tử điện hạ!
Đám thị vệ cũng cung kính kêu lên.
~ Tam thái tử? Ý gì?
Vương Khả quay sang nhìn Trình Bạch Xuyên ở bên.
Lúc này cơ mặt Trình Bạch Xuyên đang không ngừng co quắp, hít thở không thông, không biết phải làm thế nào cho phải. Con mẹ nó, tên tai tỉnh Vương Khả này sao mỗi lần gây chuyện đều khủng bố vậy được? Vừa rồi còn kéo ta đi đánh Tam thái tử?
- Tam thái tử, con trai thứ ba của đương kim Đại Thiện Nhân Hoàng!
Trình Bạch Xuyên vẻ mặt đau khổ nói.
Cùng lúc này, quan viên lại bộ phụ trách Vương Khả đã triệt để ngây ngốc.
- Lần trước ở sảnh thực đường, Vương Khả đánh con trai thừa tướng! Lần này ăn cơm lại đánh con trai Thiện Hoàng? Cái này, cái này.... Tên đến từ Chiến Thần Điện này là tổ tông chắc?
Chuyên chọn thân phận tôn quý mà đánh? Giờ... giờ phải làm thế nào cho phải, ta chỉ là tiểu quan lại bộ, ta còn chưa chuyển chính, loại chuyện thần tiên đánh nhau này, ta nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ cả đời này ta đều không cách nào chuyển chính?
Tên quan viên lại bộ kia lập tức tuyệt vọng nhìn hai vị tổ tông trước mặt.
Môn thứ ba, trường thi văn miếu!
Lúc này trong trường thi chỉ còn lại một trăm thí sinh, nhưng không khí ở đây lại không hề vắng lặng chút nào.
Bởi vì một đám chiến tướng Chiến Thần Điện lại tới gây sự.
- Trên trường không địch lại, xuống trường động tay chân, mất mặt!
- Thi không lại liền động thủ đánh Vương Khả, thật không biết xấu hổi - Giao kê đánh người ra đây!
Mộ Dung Lão Cẩu dẫn theo một đám chiến tướng Chiến Thần Điện phẫn nộ tới náo. Bởi vì thí sinh bị cách ly, cho nên dù bên trong có động tĩnh lớn, trước đó bọn hắn cũng không biết, chỉ là thi xong hai môn, hơn chín trăm thí sinh bị loại đi ra, đám người này liền tiết lộ chuyện đánh nhau trong lúc bị cách ly cho bọn họ biết.
Vương Khả và Tây Môn Tĩnh đánh nhau một trận. Thế mà được à? Mặc kệ Tây Môn Tĩnh ngươi có phải con trai thừa tướng hay không, các ngươi đánh nhau chính là ghen ghét Vương Khả, chính là cố ý khiến Vương Khả không cách nào khảo thí, đây là hành vi giỗ trò vô lại.
Vương Khả thân là gương mặt đại diện cho Chiến Thần Điện hiện tại, sao có thể để hắn chịu ủy khuất? Vậy là Chiến Thần Điện liền phái người chú ý khu cách ly, sáng sớm hôm nay ngay lúc cách ly được giải trừ, bọn họ lại bất ngờ nghe được tin Vương Khả đánh nhau với người khác.
Thế này.... thế này sao được? Thật tưởng Chiến Thần Điện chúng ta dễ bắt nạt chắc?
Vương Khả liên tục gặp chuyện ẩu đả, đây chẳng phải là lúc Chiến Thần Điện chúng ta nên gây sự? Dù không biết là ai đã đánh nhau với Vương Khả, nhưng mà, nếu Vương Khả đã đánh nhau, vậy thì Tây Môn Thuận Thủy phải nên đi ra xử lý, bắt lấy thí sinh kia mới đúng.
- Vương Khả, ngươi đừng sợ, tên không muốn mặt nào dám đánh ngươi, chúng ta dù có phải bẩm báo tới chỗ Thiện Hoàng cũng phải đòi lại công đạo cho ngươi!
- Không sai, là tên không muốn mặt nào dám đánh Vương Khả, sao không dám đứng ra?
- Đi ra, đồ không muốn mặt!
Trong đám thí sinh, dù đã đeo lên mặt nạ, Tam thái tử vẫn không giấu được vẻ khó coi, cơ mặt không ngừng co rút.
- Một đám ngu khuyết, mẹ nó, các ngươi mới không muốn mặt, Vương Khả mới không muốn mặt!
Tam thái tử xiết chặt nắm tay, gần giọng lầm nhẩm nói.
Vương Khả nhìn về phía đám người Mộ Dung Lão Cẩu, vội giải thích nói:
- Các vị, đừng kêu, không sao, ta không sao, tên khiêu hấn kia đã bị ta đánh cho khóc cha gọi mẹ, ta không bị thương, là hắn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, miệng lệch mắt xếch!
- Ách? Thật không? Ngươi không chịu thiệt?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
~ Ta không sao, ta là ai, hắn làm sao có thể đấu với ta? Lúc ấy nếu không phải thủ vệ đến kịp thời, hắn đã phải quỳ xuống xin tha!
Vương Khả trấn an nói.
Dù sao cũng là đang trong thời điểm khoa cử nghiêm túc, bị các ngươi nháo lên, không khí lúng túng lắm chứ, vậy nên, được rồi, để ta giúp trấn an một phen.
Vương Khả không trấn an còn đỡ, vừa trấn an, Tam thái tử liền tức đến hộc máu. Mẹ nó, ai bị đánh khóc cha gọi mẹ? Ai bị đánh mặt mũi bầm dập, miệng méo mắt lệch? Ai bị đánh thiếu chút quỳ xuống xin tha? Vương Khả, ngươi quá mặt dày, mẹ nó, ngươi trừng mắt bịa chuyện?
Nắm tay Tam thái tử siết chặt, vang lên kèn kẹt.
Lúc này đám thí sinh đều trơ mắt nhìn Vương Khả gây họa, nhất thời không biết phải nên làm gì cho phải.
Tây Môn Thuận Thủy là chủ khảo, trước đó đã tiếp đến tin tức, biết được Vương Khả và Tam thái tử đánh nhau, tức đến thiếu chút nữa thì té trúng chặn giấy trên bàn.
Tam thái tử muốn mai danh ẩn tính tham gia khoa cử, là do chính hắn đáp ứng, kết quả lại bị Vương Khả vạch trần, còn đánh mặt, tên Vương Khả này khảo thí toàn dựa gian lận, thi xong còn tứ xứ phá hoại, nếu là trước kia, loại người như thế hắn sớm đã tước bỏ tư cách thí sinh, khăng khăng đứa này lại hai môn thứ nhất, khiến bản thân vô cùng khó xử, quan trọng hơn còn là gian lận được thứ nhất, giờ mà tước bỏ tư cách thí sinh, một khi tra rõ, đến lúc đó vụ án gian lận trường thi tất bị lôi ra ánh sáng, bản thân sẽ càng rắc rối to, thậm chí còn tổn hại đến quốc thể. Then chốt là, cái gọi là gian lận khoa trường chỉ có một mình hắn mà thôi.
- Tai tỉnh này!
Cơ mặt Tây Môn Thuận Thủy không ngừng co giật.
- Được rồi, được rồi, Mộ Dung Lão Cẩu, cả các huynh đệ Chiến Thần Điện nữa, nể mặt ta chút, đừng làm loạn nữa, thừa tướng là chủ khảo, phụ trách kỷ luật trường thi, lần này các ngươi náo khiến thừa tướng rất khó xử, dù sao hắn cũng là quan chủ khảo, nể mặt ta, đừng làm khó thừa tướng!