Hàng bên phải, đứng đầu là Tam thái tử, sau đó là Mộ Dung Lão Cẩu và nhóm chiến tướng Chiến Thần Điện.
Thừa tướng, Tam thái tử, bách quan, lúc này, ai nấy đều ánh mắt phức tạp nhìn về phía đám chiến tướng Chiến Thần Điện.
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu ăn mặc chỉnh tẻ, liếc mắt nhìn xem hai bên.
- Lão cẩu, thắt lưng ngươi cài lệch!
Một tên lão binh kêu lên.
- Cài lệch cái gì, cài lệch ở đâu, chính là thế này! Ta lại không thường thường tham gia triều hội, khó được mới đến một chuyến, mặc vào quan phục đã là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
- Ngươi có thể không đến mà, Đại Thiện hoàng triều có quy củ, chiến tướng Chiến Thần Điện có thể không cần tham gia triều hội, quần áo ngươi đều mặc không đúng, tới làm gì? Ngươi không biết nhường cơ hội cho người khác à? Chúng ta tới triều hội, có danh ngạch hạn chế.
- Ta không đến, vạn nhất có người làm khó dễ Vương Khả thì ai giúp Vương Khả nói chuyện?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
- Mẹ nó, Chiến Thần Điện chúng ta gần như không đến tham gia triều hội, ngươi xem, lần này tới bao nhiêu người, chẳng phải là đều tới chống lưng cho Vương Khả? Thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi không ít!
- Đánh rắm, ta khác bọn họ, hết thầy của Vương Khả đều là ta đạy, ta không đến sao được?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
- Vương Khả là đệ tử Trần Thiên Nguyên, lại không phải đệ tử ngươi, ngươi đắc chí cái gì?
Đám lão binh giao đầu ghé tai xì xào thảo luận.
Nơi không xa, Tây Môn Thuận Thủy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không mở miệng nói nửa lời.
Tam thái tử mặt đen lại, cũng không nói chuyện.
- Đám chiến tướng Chiến Thần Điện này trước nay không tham gia triều hội, sao lần này lại đến nhiều thế?
Tào Hùng sắc mặt khó coi nói.
- Triều hội trước đây, đa phần là thảo luận chuyện trị quốc, Chiến Thần Điện lại không phụ trách trị quốc, nghe không hiểu kế sách trị quốc của chúng ta, tự nhiên không nguyện ý đến.
Nhưng giờ thì khác, là vì tên Vương Khả kia! Bọn hắn tới, hi vọng lát nữa đừng xảy ra chuyện!
Giải Binh Giáp nhíu mày nói.
- Không đâu, ngay trước mặt Thiện Hoàng, người nào dám làm càn?
Tào Hùng lắc đầu.
Giải Binh Giáp ngước mắt nhìn lên long ÿ cách đó.
- Đúng vậy, Thiện Hoàng thường niên Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, năm nay cũng chỉ mới lộ diện qua tám lần?
Giải Binh Giáp thần sắc phức tạp nói.
- Lần này là lần thứ chín trong năm! Đúng thật không dễ dàng!
Tào Hùng nhíu mày nói.
- Hoàng thượng giá lâm!
Một tiếng hét lớn từ cửa hông truyền ra.
Chỉ thấy, thần sắc tất cả mọi người trong Thiện Thân Điện đồng loạt nghiêm lại, ai nấy đều không mở miệng, ngay cả mấy người Mộ Dung Lão Cẩu cũng chuyển vẻ nghiêm túc, im lặng đứng đợi Thiện Hoàng đi đến.
Bên ngoài Thiện Thần Điện! Một đám thí sinh cũng đang chờ đợi.
Hơn vạn thí sinh, qua ba trường đại khảo, còn thừa lại mười thí sinh thành tích ưu tú nhất, trong đó Vương Khả là đệ nhất cả ba trường, tính là tiêu điểm trong tiêu điểm.
Lúc này, tùy theo chỉ dẫn của quan viên lại bộ, bọn hắn cùng đi đến cửa đại điện triều hội trong hoàng cung, im ắng chờ đợi tuyên triệu!
- Thiện Thần Điện? Thật khí phái, ta có nên cũng tạo một tòa thế này để ở không nhỉ?
Trong mắt Vương Khả lóe lên một tia tỉnh quang.
- Vương Khả, ngươi nhỏ giọng chút, không sợ bị mất đầu à?
Ngươi nói muốn tạo một tòa Thiện Thần Điện? Muốn tạo phản hay gì?
Trình Bạch Xuyên ở bên thấp giọng cảnh cáo nói.
- Không, ta đùa thôi!
Vương Khả lập tức nghiêm mặt lại.
Thiện Hoàng hẹp hòi, mình tốt nhất đừng nên đắc tội, đợi đón về U Nguyệt rồi lại tính.
Đám người kiên nhẫn chờ đợi.
- Tuyên thí sinh trúng tuyển tân khoa vào điện thi đình!
Một tiếng hét lớn truyền ra từ trong Thiện Thần Điện.
Mười người đám Vương Khả nhìn nhau một cái, sau đó lập tức sửa sang áo mũ, đạp bước đi vào Thiện Thần Điện.
Vương Khả là số một ba trưởng thi trước đó, tự nhiên không ai đi tranh vị đầu với hắn.
Lúc này Vương Khả sớm đã bách không kịp đời, nhiều năm không thấy được U Nguyệt, U Nguyệt nhờ đám người Mộ Dung Lão Cầu truyền lời, nói sẽ đến tham gia thi đình, hắn sắp được nhìn thấy Ú Nguyệt, tâm tình không khỏi tung trào kích động.
Mang theo bước chân vui sướng, Vương Khả là người đầu tiên bước vào trong đại điện.
Vừa vào đại điện, Vương Khả lập tức phải vội giơ tay che mặt:
- Cái gì đấy? Muốn chiếu mù mắt ta à!
Vương Khả kinh ngạc thốt lên.
Sau lưng, Trình Bạch Xuyên kéo lấy chéo áo Vương Khả, để hắn chú ý ngôn từ.
Lúc này Vương Khả mới dần thích ứng với ánh sáng trong Thiện Thần Điện.
Ánh sáng đến từ trên long ở.
Lúc này, trên long ở ngồi một thanh niên nam tử thân khoác long bào, mi tâm điểm Chu Sa, hết sức yêu dị. Vương Khả liếc mắt liền nhận ra, chính là cha vợ năm đó bổng đánh uyên ương. Đại Thiện Nhân Hoàng, Khương Hoàng!
Vẫn là bộ dáng như trước, chỉ là hiện tại quanh thân Khương Hoàng như là đang toát ra kim quang vạn trượng, khiến người nhìn vào liền có cảm giác mơ mơ hồ hồ, như muốn quỳ xuống bái lạy.
Hả? U Nguyệt đâu? Sao nàng không có mặt ở đây?
Lúc này, Thiện Hoàng Khương Hoàng ngồi trên long ở, từ trên cao nhìn xuống đám thí sinh bước vào đại điện.
- Hành lễ!
Có quan viên phụ trách lễ nghi mở miệng nói.
- Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Mười tên thí sinh đồng thanh kêu lên.
Vương Khả vừa vào đại điện, Thiện Hoàng liền nhìn Vương Khả, trong mắt không ngừng chớp động tinh quang.
- Bình thân!
Thiện Hoàng hờ hững nói.
- Tạ ơn hoàng thượng!
Chúng thí sinh ứng tiếng.
Mười thí sinh đứng thành một hàng, Vương Khả đứng đầu bên trải.
- Khởi bẩm hoàng thượng, ba trường khoa cử, tuyển ra mười thí sinh xuất sắc nhất. Hôm nay thi đình, mời hoàng thượng ra đề, định ra danh thứ khoa cử lần này!
Tây Môn Thuận Thủy cung kính thi lễ nói.
Đại điện lập tức sa vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn lên Thiện Hoàng kim quang vạn trượng trên long ÿ.
Thiện Hoàng lại nhìn mười thí sinh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vương Khả, trên mặt chớp qua ý cười.
Ý cười này khiến Vương Khả nhìn mà sửng sốt, cha vợ, ngươi cười cái gì? Là mãn ý hay là đang cười lạnh? Ngươi nói thắng xem nào!
- Ấn khoa lần này, trẫm đã xem qua hồ sơ của các ngươi. Bây giờ, trẫm ra đề, các ngươi nghe cho kỹ!