Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1277 - Chương 1278: Chỉ Nguyện Uyên Ương Không Nguyện Tiên

Chương 1278: Chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên

Mẹ nó, tên Vương Khả này chán sống rồi!

Đám chiến tướng Chiến Thần Điện trợn to mắt, thật chưa thấy qua quân thần đối nghịch kiểu này, chúng ta muốn giúp ngươi nói chuyện đều không biết nên mở miệng thế nào.

Giờ phải làm sao? Chiến Thần lại không đến, Vương Khả, lần này ngươi thảm!

Nhưng quỷ dị chính là, Thiện Hoàng lại bất ngờ lộ ra biểu tình cảm động, trong mắt còn óng ánh nước mắt? Mẹ nó, tà môn?

Không chừng, đây không phải nước mắt, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.

Nhưng, cát khiến Thiện Hoàng chảy cả nước mắt, vậy hạt cát này phải có kích thước cỡ nào? !

Lúc này Vương Khả cũng nhìn thấy biểu tình trên mặt Thiện Hoàng, thần sắc đầy vẻ giới bị.

Không phải Vương Khả tưởng muốn nói hươu nói vượn, then chốt là U Nguyệt khả năng ở ngay trong góc nào đó của đại điện.

Ta tới tìm lão bà, nếu không thể khiến lão bà cảm động, không thể khiến U Nguyệt nghĩa vô phản cố cùng ta bỏ trốn, vậy ta còn đón lão bà cái khỉ khô!

Không thấy trước kia trên ti vi, đã yêu thì phải lớn tiếng nói ra à?

Giờ ta không nói thì còn đợi lúc nào? Chỉ cần U Nguyệt đáp một câu, ta nguyện ý, như vậy hết thảy đều đáng giá.

Về phần bị truy cứu chuyện vũ nhục triều đường, Vương Khả không quản được, chỉ cần không phải ban chết đương trường, liền không sao cả. Quay đầu mang theo U Nguyệt bỏ trốn về Thập Vạn Đại Sơn là xong.

Lại nói, ngươi hỏi ta vấn đề, ta chỉ là trả lời không tốt mà thôi.

Nào có thi đình bởi vì trả lời không tốt liền bị mất đầu! Nào có quân vương lòng dạ hẹp hòi cõ đó?

Ách, không đúng, hình như Thiện Hoàng chính là người hẹp hòi như vậy? Nhất định phải bổ cứu một chút mới được!

- Thiện Hoàng, lời trong lòng ta đã nói, hay là, ngài đi hỏi U Nguyệt thử, xem nàng có nguyện ý đi theo ta không?

Vương Khả mong đợi nói.

Đám quan viên nhìn Vương Khả, mặt ai nấy đều đen như đáy nồi.

Ngươi còn muốn Thiện Hoàng đi hỏi công chúa?

- Nguyện ý, ta nguyện ý!

Thiện Hoàng đột nhiên mở miệng nói.

- Ách!

Đại điện bỗng chợt chìm trong thỉnh lặng, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Thiện Hoàng.

Cơ mặt Vương Khả càng là không ngừng co quắp, ngươi, ngươi, ngươi điên rồi?

Người ta muốn cưới là U Nguyệt chứ đâu phải ngươi, ngươi nguyện ý thì tác dụng mẹ gì?

- À không, ý trẫm là, trẫm nguyện ý gả U Nguyệt công chúa cho ngươi!

Thiện Hoàng lập tức lại bồi thêm một câu.

- Thật ư? Tạ ơn hoàng thượng, không, đa tạ lão Thái Sơn!

Vương Khả lập tức kích động bái tạ.

- Phụ hoàng, trước kia ngài đâu nói thết Tam thái tử cả kinh kêu lên.

Lúc này, bách quan và chúng thí sinh tại trường đều tròn mắt.

Vốn tưởng Vương Khả tất phải chịu xui xẻo, nhưng ai có thể ngờ, Vương Khả lại nói động Thiện Hoàng, còn muốn gả công chúa cho Vương Khả? Mẹ nó, có gì đó không đúng ở đây!

Chúng thí sinh càng là siết chặt nắm tay, liệu có phải ta nói như vậy cũng có thể thành công? Tại sao ta không may mắn được như hắn? Ta phải nên nói trước mới đúng!

- Hoàng thượng, giờ là thời khắc thi đình, không phải lúc thảo luận chuyện cưới gả của công chúa, hiện tại hẳn nên phán định danh thứ của các vị thí sinh mới đúng?

Tây Môn Thuận Thủy thần tình kinh ngạc nhìn về phía Thiện Hoàng.

Thiện Hoàng khẽ giật mình, lập tức biến sắc, tựa như mới chợt nhớ ra lúc này đang còn trong thi đình.

- Được rồi, hôm nay trẫm khâm định Vương Khả là người đứng đầu thi đình!

Thiện Hoàng lần nữa mở miệng nói.

Trong đại điện, nét mặt toàn thể bách quan đều cứng lại.

Cái này, cái này... cứ thế liền khâm định Vương Khả hạng nhất?

Tại sao?

Ngay cả Vương Khả cũng đầy vẻ ngơ ngác, ta đã nói gì đâu, sao lại thành hạng nhất?

- Hoàng thượng, những thí sinh khác còn chưa bắt đầu trả lời, làm thế có phải hơi sớm quá rồi không?

Tây Môn Thuận Thủy cũng tròn mắt kinh ngạc nói.

- À, vừa rồi trẫm mãi nghĩ một số chuyện nên quên mất. Được rồi, Vương Khả xếp thứ nhất, những người khác cũng lên tiếng đi! Ta định danh thứ cho các ngươi!

Thiện Hoàng lập tức mở miệng nói.

Nhất thời, đại điện sa vào trong một bầu không khí rất quái dị.

Cái này, hoàng thượng hôm nay, có hơi khang khác!

Vương Khả tròn mắt nhìn Thiện Hoàng phía trước mặt. Chẳng lẽ lần trước ta thấy là Thiện Hoàng giả? Thiện Hoàng này rất bình dị gần gũi, ngươi xem, tốt biết bao nhiêu, vừa mở miệng liền đáp ứng hôn sự giữa ta và U Nguyệt, còn khâm định ta làm người đứng đầu thi đình. Những người khác chỉ có thể tranh vị trí thứ hai?

Vương Khả hung hăng trừng mắt nhìn Trình Bạch Xuyên, tên điên này, ngươi nói xấu cha vợ ta? Ai bảo cha vợ ta hẹp hòi? Ta thấy đâu có đúng?

Trình Bạch Xuyên cũng trừng mắt, không lý nào, từ bao giờ mà Thiện Hoàng lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Không chỉ Trình Bạch Xuyên, tất cả mọi người trong đại điện đều có suy nghĩ tương tự, chỉ riêng thừa tướng Tây Môn Thuận Thủy là đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thiện Hoàng, Tây Môn Thuận Thủy như có điều suy nghĩ, tựa hồ đoán được điều gì, nhất thời thần sắc hiện đầy vẻ cổ quái, tiếp đó liền cũng không lắm miệng nữa.

- Phụ hoàng, không thể gả U Nguyệt cho Vương Khả!

Tam thái tử lập tức ra khỏi hàng, vội vàng kêu nói.

- Hả?

Thiện Hoàng nhíu mày nhìn Tam thái tử.

- Tam thái tử? Ngươi biết đây là chỗ nào không? Đây là triều đường Đại Thiện, quyết định Thiện Hoàng đưa ra, sao ngươi có thể sửa đổi? Còn không quay về hàng?

Vương Khả lập tức nhảy ra khiển trách.

Đây là tam cữu tử của mình? Mẹ nó, lần trước bị đánh còn chưa đủ? Ngươi lại đi ra náo cái gì? Thiện Hoàng đã hứa gả U Nguyệt cho ta, ngươi làm thế chẳng phải khiến ta khó xử? Nếu không phải nể mặt ngươi tam cữu tử, ta đã đánh ngươi một trận nhừ tử rồi.

- Phụ hoàng, hài nhi không phải đang nói bậy bạ, mà là Vương Khả không phải người chính đạo chúng ta. Hắn là ma, hắn là tà ma, làm sao có thể cưới U Nguyệt được. Nếu hắn cưới U Nguyệt, vậy chẳng phải thành là chuyện cười?

Tam thái tử lập tức kêu nói.

- Tà ma?

Chúng quan viên trong đại điện tức thì biến sắc.

- Tam thái tử, ngươi đừng ngậm máu phun người, người Chiến Thần Điện ta làm sao có thể là tà ma? Ngươi có chứng cớ gì không?

Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt giận nói.

Tam thái tử thì đã sao? Chiến Thần Điện ta không sợ ngươi!

- Khương Bính, ngươi có chứng cớ gì không?

Bình Luận (0)
Comment