Tại sao, tại sao ta lại xui xẻo như vậy? Mỗi lần đụng phải Vương Khả, đều gặp xui xẻo! Hôm nay muốn trốn cũng trốn không thoát, nhiều tà ma như vậy!
Biên Bức che khuất bầu trời bay đến xung quanh Nhiếp gia, áp bách kinh khủng, không nói dân chúng Chu Tiên trấn run lẩy bẩy, ngay cả đám đệ tử Kim Ô Tông cũng là một mảnh sợ hãi.
- Vương Khả?
Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
- Tùy cơ ứng biến, đợi chút nữa phối hợp với ta!
Sắc mặt Vương Khả khó coi nói.
Trên không.
Chu Hồng Y quan sát Nhiếp gia, gần ngàn tà ma xung quanh cũng quan sát phế tích Nhiếp gia, trong mắt cả đám đều lộ ra một cỗ nghi hoặc, Nhiếp gia bị sao vậy? vậy mà có một số thi thể đệ tử Ma Giáo? Đệ tử Kim Ô Tông phía dưới, dương cung bạt kiếm muốn giết đôi nam nữ kia?
Mặc dù chúng tà ma nghi hoặc, nhưng trong lòng cả đám tràn đầy ngạo khí. Đường chủ Chu Hồng Y dẫn đội đến đây, còn không phải là quét ngang tất cả sao? Không cần nói cái Chu Tiên trấn nho nhỏ này, cho dù quét ngang một chút tiểu tiên môn cũng là dễ như trở bàn tay.
Tất cả tà ma đều nhìn về Chu Hồng Y, Chu Hồng Y híp mắt nhìn phía dưới, suy đoán chuyện gì xảy ra trước đó?
Vẻ mặt Trương Thần Hư và đám đệ tử Kim Ô Tông sốt ruột, giờ phút này họ bị trọng thương, lại không dám trốn chạy, để tránh kích thích đám tà ma này, dẫn tới một tràng đánh giết toàn diện. Làm thế nào bây giờ?
- Đều do tên Vương Khả kia, đều do tên Vương Khả kia! Đám tà ma kia hạ xuống khỏi mây, xong đời!
Trương Thần Hư căm hận nhìn về phía Vương Khả.
- Chúng ta không chạy được, Vương Khả càng không chạy được!
- Vương Khả đáng chết, chết cũng muốn kéo chúng ta chôn cùng?
Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông nhìn về phía Vương Khả chửi mắng.
Lại nhìn thấy Vương Khả để công chúa U Nguyệt lại, chậm rãi đi về phía đám tà ma từ trên mây hạ xuống.
Vương Khả từng bước một đi đến trước mặt tà ma, giống như khẳng khái đi làm việc nghĩa.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông trừng to mắt, tình huống gì vậy? Vương Khả ngươi chán sống rồi sao? Chủ động đi tìm chết? Nhiều tà ma như vậy, ngươi còn không đủ bọn họ chia, không đủ bọn họ nhét kẻ răng, ngươi lại dám đi ra phía trước?
Bốn phía im ắng, đệ tử Kim Ô Tông căng thẳng gần như hít thở không thông, lại thấy Vương Khả từng bước một đi đến trước mặt Chu Hồng Y.
Không đợi Chu Hồng Y mở miệng, Vương Khả đã nghiêm túc, tự nhiên nói một câu.
- Đường chủ, người một nhà!
Chu Hồng Y mang theo gần ngàn tà ma mà đến, số lượng kinh khủng khiến cho đệ tử Kim Ô Tông tuyệt vọng! Chính ma bất lưỡng lập! Lần này mọi người đều bị trọng thương, một khi khai chiến, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Vương Khả, xem như đệ tử Trần Thiên Nguyên, khẳng định càng thêm xong đời.
Ở thời khắc tuyệt vọng này, Vương Khả thế mà không biết sợ đi về phía tà ma, bộ dạng hùng hồn kia, khiến cả đám Trương Thần Hư vốn coi hắn như cừu địch, cũng chẳng biết tại sao lại lộ ra một tia kính nể. Có lẽ người đối mặt sinh tử, chính là đại dũng sĩ!
Nhưng, ai có thể nghĩ tới Vương Khả lại nói một câu...
- Đường chủ, người một nhà!
Đệ tử Kim Ô Tông nghe thấy lời nói của Vương Khả, trong nháy mắt có loại cảm giác hít thở không thông, mẹ nó, tên này thật không biết xấu hổ, loại lời này cũng dám nói? Quan trọng là, lúc này ngươi lâm trận đầu hàng địch, còn kịp sao?
Nhưng phản ứng của đám người Chu Hồng Y, lại khiến cho chúng đệ tử Kim Ô Tông ngơ ngác.
Tất cả tà ma, gần như một giây hoài nghi cũng không có, trong nháy mắt ánh mắt nhìn Vương Khả trở nên nhu hòa.
Tình huống gì vậy? Mắt các ngươi mù sao? Hắn là đệ tử Trần Thiên Nguyên, là chính đạo, vậy mà lẫn vào trong các ngươi được sao? Đám người Trương Thần Hư thực sự không thể nào hiểu được một màn trước mắt, chuyện này, chuyện này là thế nào? IQ nhóm tà ma giảm xuống tập thể sao? Hay là Vương Khả dùng ta thuật gì với bọn hắn?
Điều này cũng không thể để nhóm tà ma tiếp nhận Vương Khả, vấn đề là, hôm nay Vương Khả ăn mặc trang phục của tà ma, hắc y phục! Vốn là hắc y phục phúng viếng con cháu Vương gia, lại thành thứ chứng minh thân phận.
Cộng thêm, một đám thi thể tà ma trên mặt đất, Vương Khả lại bị một đám chính đạo vây công.
Hình ảnh rõ ràng như vậy, còn cần phân tích sao? Ngươi bị thiểu năng trí tuệ à? Còn hoài nghi người trận doanh trước mắt? Không nghe thấy cái câu 'Đường chủ, người một nhà' sao?
- Ngươi là người phân đà nào?
Chu Hồng Y trầm giọng hỏi.
Hình như đám tà ma vừa mới bị chém giết, cũng không phải là thuộc hạ của Chu Hồng Y, Chu Hồng Y nhất thời không nhận ra được ai.
- Tiểu tử vừa mới gia nhập Ma Giáo, đều do nhóm đại ca dẫn theo, bây giờ ta còn có chút không hiểu rõ, vài ngày trước, các đại ca nói, Thanh Vương mời huynh đệ phân đà chúng ta, đến Chu Tiên trấn làm việc, nói cái gì Minh Ma đại hội, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết đi theo. Lại không nghĩ rằng bên trong này có đệ tử chính đạo mai phục, gần như toàn quân bị diệt, nếu không phải đường chủ tới kịp lúc, tiểu tử ta cũng... !
Vương Khả trong bi thống mang theo một tia nghẹn ngào.
Phân đà ư? Làm sao Vương Khả biết cái phân đà gì? Hiện tại chỉ có thể dùng đề tài khác chuyển dời lực chú ý. Đưa ra vài điểm hứng thú như 'Thanh Vương', 'Minh Ma đại hội' và 'Trúng mai phục' ba cái đề tài tranh luận, hi vọng mọi người có thể đưa ra đủ nhiều thảo luận!
- Chính đạo mai phục? Người Kim Ô Tông, đều đáng chết!
- Minh Ma đại hội? Chẳng lẽ là đến cướp đoạt Minh Thai Chi Thân? Làm sao bọn họ biết ở đây?
- Thanh Vương? Đại Thanh chi vương mời?
Quả nhiên, đám tà ma nhiệt liệt thảo luận lên, cũng không quan tâm Vương Khả là người phân đà nào, dù sao, ba cái đề ài này so với vị trí phân đà Vương Khả cũng quan trọng hơn.
- Chu Yếm? Làm sao hắn biết công chúa U Nguyệt ở đây, lại làm sao biết Minh Ma đại hội? Còn mang các ngươi đi?
Ánh mắt Chu Hồng Y trở nên lạnh lẽo, hỏi.
Tà ma ở xung quanh yên tĩnh, đều nhìn về phía Vương Khả.
Mặc dù Chu Hồng Y chất vấn Vương Khả, nhưng Vương Khả lại hoàn toàn yên tâm, quá tốt rồi, các ngươi không quan tâm ta là người phân đà nào là được, lừa gạt thành công?