Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1286 - Chương 1287: Thần Binh Tiên Giáp Tráo

Chương 1287: Thần binh tiên giáp tráo

Ổ bên ngoài, Tây Môn Thuận Thủy vội thất thanh kêu nói.

- Cái gì?

Vương Khả biến sắc.

Đây không phải phòng tắm hơi, đây là khói độc?

- Nhanh, U Nguyệt, phá mở chiếc lồng này!

Vương Khả kêu lên.

- Các ngươi dám, các ngươi dám động, ta liền giết Tam thái tử!

Giải Binh Giáp lập tức uy hiếp nói.

Oanh!

Vương Khả vung kiếm lên, ầm vang chém vào chiếc lồng trong suốt, nhưng mà lồng trong suốt lại chẳng hề hấn gì.

- Ngươi, ngươi, ngươi không nghe ta nói à? Ngươi còn dám động đậy, ta liền giết Tam thái tử!

Giải Binh Giáp trừng mắt nhìn Vương Khả.

ầm ầm!

Vương Khả căn bản không để ý, liên tiếp công kích chiếc lồng trong suốt!

Giải Binh Giáp:

— 2l Tam thái tử:

_ 1 Bách quan:

— vui Tên Vương Khả này căn bản không để ý Tam thái tử chết hay sống!

- Ngươi tưởng ta nói giỡn chắc? Giờ ta động thủ cho ngươi xem!

Giải Binh Giáp gần giọng nói.

Cheng!

- AI Giải Binh Giáp vung kiếm đâm vào tay Tam thái tử, Tam thái tử lập tức hét lên một tiếng thống khổ.

- Dừng tay!

Bách quan cả kinh kêu gào.

- Ngươi còn không nghe, ta liền chém đứt tay Tam thái tử!

Giải Binh Giáp uy hiếp nói.

Vương Khả quay đầu, liếc nhìn Giải Binh Giáp, trong mắt hiện đầy khinh thường.

ầm ầm!

Vương Khả tiếp tục công phá chiếc lồng trong suốt, rốt cục, trên chiếc lồng trong suốt hiện ra một tia khe hở.

- Ngươi, ngươi điếc rồi à? Không nghe thấy ta nói?

Giải Binh Giáp dữ tợn nói.

Cheng!

- AI Nháy mắt, cánh tay Tam thái tử lần nữa bị chém xuống. Máu tươi vung vãi, Tam thái tử không ngừng kêu thảm!

- Đừng!

Bách quan thất kinh.

Vương Khả quay đầu khinh bỉ liếc nhìn Giải Binh Giáp:

- Ngươi có phải điên rồi không? Ngươi dùng Tam thái tử uy hiếp ta làm gì? Ta với hắn không thân không quen, hơn nữa, ta cũng không phải người Đại Thiện, ngươi giết hắn thì liên quan gì đến ta?

Giải Binh Giáp:

=1 - Vương Khả, ngươi... !

Tam thái tử tuyệt vọng nhìn Vương Khả.

- U Nguyệt, không phải bọn họ nói ngươi đã Nguyên Thần Cảnh rồi sao? Ngươi tới động thủ, phá mở chiếc lồng trong suốt này, sương trắng trong đây có độc!

Vương Khả nhìn sang U Nguyệt công chúa.

- U Nguyệt công chúa, ngươi dám động, ta liền chém Tam thái tử Giải Binh Giáp trừng mắt nói.

- Đừng nghe hắn thổi, nếu hắn dám chém Tam thái tử thì sớm đã chém rồi, hắn không dám, không sao đâu, động thủ đi!

Vương Khả khuyên nhủ.

Giải Binh Giáp:

=„,.. [Bách quan bên ngoài đang định quát mắng Vương Khả, lại bị Tây Môn Thuận Thủy vung tay, ngăn lại lời đã đến bên mồm.

Giải Binh Giáp tự cho là bắt Tam thái tử làm con tin liền có thể khống chế toàn cục, nhưng bây giờ, nhiều thêm biến số không chịu ước thúc là Vương Khả, có lẽ sẽ đưa đến hiệu quả bất ngờ.

Hơn nữa, từ chuyện lần trước Vương Khả phóng thích Tây Môn Tĩnh, Tây Môn Thuận Thủy liền biết con người Vương Khả hành sự rất có đúng mực. Hẳn là sẽ không làm loạn!

- Vương Khả, đầu ta hơi choáng!

U Nguyệt công chúa sắc mặt trắng bệch nói.

- Cái gì?

Vương Khả biến sắc.

- Vừa rồi nếu U Nguyệt công chúa toàn lực ra tay, đúng là có thể phá mở thần binh tiên giáp tráo này của ta, nhưng mà, nàng sợ ném chuột vỡ bình, lo lắng ta tổn thương Tam thái tử, cho nên không gấp gáp động thủ, chính bởi vì nàng thoáng chần chờ, mọi thứ liền trở nên quá muộn. Khói độc trong thần binh tiên giáp tráo này vô cùng bá đạo! Tên là “Tiên Nhân Túy”, Tiên Nhân Túy, đến cả tiên nhân cũng say, trong tình huống không có thuốc giải, Tiên Nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng, huống chỉ là các ngươi?

Giải Binh Giáp cười lạnh nói.

Quả nhiên, lúc này chẳng những U Nguyệt công chúa đầu óc choáng váng, ngay cả Tam thái tử vừa bị chém một cánh tay cũng ngừng kêu đau, bỗng chốc trở nên mơ mơ màng màng, tựa hồ sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

- Giải Binh Giáp, ngươi bắt Tam thái tử làm con tin vẫn chưa đủ, còn muốn được voi đòi tiên, bắt cóc U Nguyệt công chúa?

Tây Môn Thuận Thủy sắc mặt khó coi nói.

- Không sai, ha ha ha ha, Tây Môn Thuận Thủy, ngươi đúng là trí tuệ siêu quần, dùng một trường ân khoa, lột trần đám tà ma tiềm phục chúng ta. Nếu ta cứ thế về lại Đại Ác hoàng triều, tất thành là tội nhân lớn bằng trời. Ta biết, dùng tam thái tử ép các ngươi giao ra những tà ma kia, các ngươi khẳng định không đáp ứng, nhưng, nếu giờ nhiều thêm U Nguyệt công chúa thì sao?

U Nguyệt công chúa chính là minh châu trên tay Thiện Hoàng, Thiện Hoàng sủng ái đến mức mặc nàng tùy ý ngồi trên long ý! Bây giờ, hai người bọn hắn đều trúng Tiên Nhân Túy của ta!

Ngươi phải thả ra tà ma bị bắt trong lần ân khoa này, để chúng ta cùng nhau đào tẩu! Bằng không, đừng trách ta không khách khí!

Giải Binh Giáp tự tin nói.

- Chờ chút, sao Tiên Nhân Túy kia của ngươi không choáng ngất ta, sao ta chẳng hề hấn gì cả?

Vương Khả kêu ầm lên.

Lúc này, chúng nhân trong đại điện mới sửng sốt nhìn Vương Khả trong chiếc lồng trong suốt.

U Nguyệt công chúa lung la lung lay đổ ở trong ngực Vương Khả, còn Vương Khả lại vẫn nhảy nhót tưng bừng, chẳng hề có vẻ gì là bị độc khí ảnh hưởng!

- Cái này, cái này... !

Giải Binh Giáp nét mặt cứng đờ nhìn Vương Khả.

Thế này là thế nào?

- Chờ chút, sao Tiên Nhân Túy kia của ngươi không choáng ngất ta, sao ta chẳng hề hấn gì cả?

Vương Khả kêu ầm lên.

Lúc này, chúng nhân trong đại điện mới sửng sốt nhìn Vương Khả trong chiếc lồng trong suốt.

U Nguyệt công chúa lung la lung lay đổ ở trong ngực Vương Khả, còn Vương Khả lại vẫn nhảy nhót tưng bừng, chẳng hề có vẻ gì là bị độc khí ảnh hưởng!

- Cái này, cái này... !

Giải Binh Giáp nét mặt cứng đờ nhìn Vương Khả.

Thế này là thế nào?

- Mộ Dung Lão Cẩu, Tiên Nhân Túy là độc dược cấp bậc gì? Liệu có thương đến U Nguyệt không?

Vương Khả hướng ra bên ngoài chiếc lồng, kêu gào nói.

Mộ Dung Lão Cầu thấy Vương Khả vẫn điềm nhiên như không, lập tức tròn mắt hỏi:

- Vương Khả, ngươi... ngươi sao lại không hề hấn gì?

- Ta đang hỏi ngươi, đừng nói nhảm, Tiên Nhân Túy này có thương hại gì đến U Nguyệt không?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Cái đó thì không, Tiên Nhân Túy tuy nói là độc, nhưng thực ra không khác rượu là mấy, chỉ khiến người có cảm giác chếch choáng như là say rượu, chắc không tổn hại gì đâu!

Mộ Dung Lão Cấu nói.

Bình Luận (0)
Comment