- Chuyện của ngươi, trẫm đã biết. Ba mươi năm trước, ngươi đúng là bị liên luy, ngươi có thể xâm nhập ma địa, truy tra chân tướng, mấy năm nay đích xác khổ cực, hôm nay, trẫm khôi phục nguyên chức vị binh bộ thượng thư cho ngươi, mong ngươi không ngừng cố gắng, vì chính đạo mà tận lòng dốc sức!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Ánh mắt Trình Bạch Xuyên sáng lên:
- Thần binh bộ thượng thư Trình Bạch Xuyên, tạ ơn hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết - Chúc mừng Trình đại nhân!
Bách quan lập tức lên tiếng chúc mừng.
Trình Bạch Xuyên quay sang bách quan thi lễ. Trên mặt chất đầy ý mừng.
Chỉ có Vương Khả là sắc mặt khẽ biến, Trình Bạch Xuyên khôi phục chức vị binh bộ thượng thự? Vậy liệu hắn có quỵt nợ không, phải biết, hắn còn thiếu nợ ta một ngàn vạn cân linh thạch!
- Ân khoa lần này, Vương Khả là đệ nhất bản khoa, ngoài ra, bốn vị thí sinh còn lại, tiếp tục làm bài!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Bách quan trong điện đều ngây dại, hoàng thượng tán thành quyết định lúc trước của công chúa?
Vương Khả cũng nghi hoặc nhìn Tây Môn Thuận Thủy, Thiện Hoàng thừa nhận quyết định của U Nguyệt? Là ngươi khuyên hắn? Chẳng lẽ trước kia ta trách oan ngươi? Ngươi cũng là người tốt?
Tây Môn Thuận Thủy lại không để ý đến Vương Khả, trong đại điện, bốn vị thí sinh còn lại lần lượt đáp đề, trình bày lý do tại sao tới tham gia khoa cử. Đương nhiên, bốn tên thí sinh này không có được lá gan như của Vương Khả, vừa lên liền nói muốn cưới công chúa, hồi đáp đều rất quy củ.
Chẳng mấy chốc, Thiện Hoàng đã định ra danh thứ.
Bởi vì U Nguyệt công chúa, Tam thái tử còn đang hôn mê, Thiện Hoàng đánh mắt ra hiệu một cái, lập tức có cung nữ, thị vệ tiến đến cẩn thận khiêng hai người đi trị liệu, nghỉ ngơi.
Vương Khả thấy U Nguyệt bị khiêng đi, trong lòng không khỏi sốt ruột.
- Hoàng thượng, vừa nãy ngài đáp ứng gả công chúa cho ta, liệu có phải cũng nên định trước thời gian không?
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Trong đại điện, triều thần đen mặt lại nhìn Vương Khả, ngươi có quá nóng lòng không đấy. Muốn ép Thiện Hoàng phải gả công chúa cho ngươi?
Thiện Hoàng cũng đen mặt nhìn Vương Khả, ngươi rốt cục có hiểu chút quy củ nào không? Trẫm không truy cứu trách nhiệm ngươi đã là không sai, còn cho ngươi thân phận trạng nguyên, sao ngươi không biết điều mà thu liễm? Giờ mà ta ngay mặt đáp ứng ngươi, ngươi nói xem, mặt mũi ta biết để vào đâu?
Vương Khả nhìn chằm chằm Thiện Hoàng, ta cũng hết cách rồi, bọn họ đều nói ngươi lòng dạ hẹp hòi, ta không nhân lúc ngươi dễ nói chuyện, quyết định luôn một lần cho xong, quay đầu ngươi quỵt nợ thì biết phải làm sao?
- Còn mong hoàng thượng chỉ rõ!
Vương Khả lần nữa cung kính cúi đầu.
Đại điện nháy mắt lặng ngắt như tờ, ngay cả Tây Môn Thuận Thủy mới rồi còn giúp Vương Khả nói chuyện đều mặt mày co rúm hết cả, khi trước ta khen ngươi ngay trước mặt Thiện Hoàng xem chừng không phải hành động khôn ngoan. Nào có ai háo sắc như ngươi? Đây là triều hội thi đình, không phải đại hội tương thân (hẹn hò ra mắt) !
Trong Thiện Thần Điện!
Bách quan cơ mặt co quắp nhìn Vương Khả, bọn hắn chưa từng thấy ai dám cầu thân như vậy với Thiện Hoàng. Đúng, chính là cầu thân! Đã không quản không nhìn hiện tại đang trong trường hợp nào, chỉ muốn Thiện Hoàng cho một câu trả lời? Ngươi cũng không nhìn lại xem ngươi là ai, cái thân phận trạng nguyên của ngươi còn là Thiện Hoàng ban cho đấy? !
- Vương Khả, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Trẫm mới vừa ban cho ngươi vinh diệu làm tân khoa trạng nguyên, ngươi quên rồi?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Tiểu tử ngươi đừng có được voi đòi tiên, ta không nhắc, ngươi liên đòi hồi không biết điểm dừng?
- Khởi bẩm Thiện Hoàng, vừa nãy ta cũng đã nói, mục đích lần này đến Thiện Thần Đô có thể tổng kết trong một câu, với ta, công danh như phù vân, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên! Trạng nguyên không được, năm sau ta lại tới thi, bỏ chút tiền..., à không, năm sau ta có thể tới thi lại, nhưng mà công chúa thì khác, vừa rồi ta đã đáp ứng với U Nguyệt công chúa, lúc này không thể bởi vì danh phận trạng nguyên mà hồ đồ được!
Vương Khả nói.
Bách quan thần tình cổ quái nhìn Vương Khả, ý gì đây? Vừa rồi ngươi lố mồm? Bỏ chút tiền là có ý gì? Chỉ cần bỏ chút tiền liền có thể trúng trạng nguyên?
Tây Môn Thuận Thủy càng là mặt đen như đáy nồi, căm hận nhìn Vương Khả, mẹ nó chứ, uổng công ta nói tốt giúp ngươi, ta thân là quan chủ khảo, giờ ngươi lại nói chỉ cần dùng tiền là có thể trúng?
- Công danh với ta như phù vân, chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên?
Cơ mặt Thiện Hoàng thoáng khẽ giật nhẹ.
- Đúng vậy, lấy vợ sinh con, nhân luân đại đạo! Ngoài nó ra, hết thảy đều là chuyện nhỏ!
Vương Khả cung kính gật đầu.
Đại điện chết lặng, ngươi coi lấy vợ sinh con trọng yếu hơn hết thảy? Chúng ta là người tu tiên, ai còn quan tâm cái này?
- Thiện Hoàng, trước đó ngài đã chính miệng đáp ứng Vương Khả, gả U Nguyệt công chúa cho hắn!
Tây Môn Thuận Thủy hít sâu một hơi nói.
Bách quan cả kinh nhìn Tây Môn Thuận Thủy, ngươi cũng giúp Vương Khả nói chuyện.
Vương Khả lại ngạc nhiên nhìn Tây Môn Thuận Thủy, tên Tây Môn Thuận Thủy này đúng là người tốt, cứ một mực nói giúp ta, như vậy ân oán giữa ta và con trai hắn Tây Môn Tĩnh liền cũng được xóa bỏ.
Thiện Hoàng liếc nhìn Tây Môn Thuận Thủy, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đánh lên long ở, trầm ngâm thoáng chốc.
- Ngươi muốn cưới U Nguyệt, trẫm có thể đáp ứng ngươi, nhưng mà, ngươi phải cầm ra thành tựu xứng đáng để cưới công chúa mới được!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Bách quan kinh ngạc nhìn Thiện Hoàng? Hoàng thượng, ngươi thật đáp ứng? Tại sao? Không phải có tin nói, năm đó ngươi từng cự tuyệt qua Vương Khả?
- Còn mong Thiện Hoàng chỉ rõ!
Vương Khả lập tức kích động nói.
Hắn náo đến bước này, chẳng phải chính là chờ ngươi đáp ứng?
Ngươi đáp ứng, chuyện gì cũng đều dễ nói! Chỉ sợ ngươi không chịu đáp ứng mà thôi!
- Qua mấy ngày, đợi trẫm nghĩ kỹ lại nói với ngươi!
Thiện Hoàng hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Qua mấy ngày lại nói? Nét mặt Vương Khả bỗng chợt cứng lại, ngươi lại muốn kéo dài thời gian? Chẳng qua, ngươi chịu đáp ứng, cũng tính là bước đột phá trọng đại, đợi mấy ngày thì đợi mấy ngày, quay đầu ta sẽ nghĩ cách thúc giục ngươi!