- Lúc này công chúa giờ đang ở trong thiên điện, chúng ta nói chuyện công chúa đều nghe được, đợi sau khi thông báo xong, bản quan lại nói cho ngươi quyết định của hoàng thượng!
Vương Khả sững sốt, U Nguyệt ở ngay phòng cách vách? Nơi này có Âm Chướng Trận, hắn không cảm giác được gì cả.
Chẳng qua, ngay tiếp sau sẽ nói tới chuyện U Nguyệt, hắn cũng yên tâm. Không phải chỉ là nhận chức quan thôi sao, lát nữa không thích lại từ chức cũng không muộn.
- Kim khoa trạng Nguyên Vương trúng liền tứ nguyên, chính là hạnh sự của Đại Thiện, lại có công lớn trừ ma ở Thiện Thần Điện, nay, trao cho Vương Khả chức vụ lễ bộ hữu thị lang, mong Vương Khả lấy Đại Thiện làm trọng, thủ vệ tôn nghiêm Đại Thiện, bảo vệ cương thổ Đại Thiện, không quên tấm lòng báo quốc!
Một tên quan viên lại bộ trịnh trọng cất tiếng thông báo.
- Lễ bộ hữu thị lang? Chính tam phẩm?
Trương Chính Đạo ở bên kinh ngạc thốt lên.
Nơi không xa, có quan viên lại bộ đưa tới quan bào và đại ấn.
- Cái này... !
Vương Khả không khỏi nghi hoặc.
Chính tam phẩm? Ý gì đây?
Vương Khả đảo mắt nhìn Vương Hữu Lễ cách đó không xa.
- Hoàng thượng khâm định, mệnh ngươi là chính tam phẩm, đây là bản quan cố gắng mới tranh thủ được cho ngươi! Vương Khả, ta nói sẽ cho ngươi kinh hỉ, ngươi thấy thế nào?
Vương Hữu Lễ vuốt râu cười nói.
Vương Hữu Lễ vừa dứt lời, đám người Tào Hùng, Trình Bạch Xuyên, Tiền Đa Đa không khỏi trừng mắt nhìn lại. Ngươi cố gắng tranh thủ? Nói cứ như thể Vương Khả được hoan nghênh lắm ấy, còn kinh hỉ? Mẹ nó, lúc bố trí chức quan cho Vương Khả, chẳng bên nào dám nhận cả! Chỉ đám điên lại bộ các ngươi là mới muốn hắn thôi.
- Thật không? Vậy phải cảm ơn ngài!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Bộ dạng Vương Khả chẳng hề có chút gì là kinh hỉ, tựa hồ hoàn toàn không để tâm.
- Mời trích máu đóng dấu lên văn kiện!
Quan viên lại bộ giải thích nói.
Vương Khả trích máu lên văn kiện, chợt thấy một luồng hồng quang chớp hiện.
Ông!
Vương Khả cảm thấy mình như bị thứ gì đó khóa chặt, lập tức biến sắc, cảnh giác nhìn quanh.
Một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, nháy mắt bao phủ lấy Vương Khả.
- Thứ gì!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Khắc sau, Vương Khả biến sắc:
- Công đức? Là tiên thiên công đức? Sao nhiều vậy?
Vương Khả lập tức lấy ra Định Quang Kính, thu lấy tiên thiên công đức đang tuôn tới thân thể mình vào trong Định Quang Kính.
- Sao lại có công đức? Lần này còn nhiều hơn ta thu thập suốt nửa năm qua?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Là ngươi nhậm chức nên được ban cho, chính tam phẩm trở lên, hàng năm sẽ có một lần bổng lộc bằng công đức!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Ha ha, còn có chuyện tốt như vậy? Mỗi năm đều có?
Vương Khả kinh hỉ nói.
- Đó là đương nhiên, bằng không, ngươi nhìn lục bộ thượng thư bọn ta xem, với thân phận quan văn, tại sao lại có thể nhẹ nhàng đạt tới Nguyên Thần Cảnh? Chính là nhờ công đức trợ giúp! Từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là lễ bộ hữu thị lang! Sau này có gì không biết cứ việc hỏi ta!
Vương Hữu Lễ cười nói.
- Được, vậy ta không khách khí!
Vương Khả cao hứng đáp.
Vốn tưởng làm quan sẽ phải chịu ước thúc, không ngờ còn có công đức để cầm? Cái này, trước không vội từ quan, trước theo dõi một thời gian hẳng tính. Quan văn cũng có thể tới Nguyên Thần Cảnh, thì ra là bởi nhờ có công đức!
- Trương Chính Đạo!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Có thần!
Trương Chính Đạo tiến lên một bước.
- Trình Bạch Xuyên được bình phản, khôi phục chức vị binh bộ thượng thư, bản án năm đó của cha ngươi, bản quan cũng đã nói qua với hoàng thượng!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Hả?
Trương Chính Đạo đột nhiên kích động.
- Trong chuyện làm mất đi Quỷ Thần Kiếm, cha ngươi đúng thật là bị oan, nhưng, cha ngươi phạm phải không chỉ chuyện này, điều bản quan có khả năng làm chỉ là trước tiêu trừ tội trạng trong vụ án Quỷ Thần Kiếm, để tội cha ngươi giảm một bậc. Bản quan hỏi dò cha ngươi, cha ngươi nguyện ý dùng ân xá này lên thân ngươi, từ nay, ngươi không còn thân phận là người mang tội!
Cũng không cần thời thời khắc khắc báo cáo công tác với Tào Hùng. Ngươi được tự do!
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng nói.
- Thật ư? Đa tạ Tây Môn thừa tướng, đa tạ Tây Môn thừa tướng!
Trương Chính Đạo lập tức kích động đến độ cả người run lên.
- Binh bộ thượng thư, ngươi tới mở ra gông xiềng cho Trương Chính Đạo!
Tây Môn Thuận Thủy phân phó nói.
- Vâng!
Trình Bạch Xuyên ứng tiếng.
Trình Bạch Xuyên tiến lại, hít sâu một hơi nói:
- Trương Chính Đạo, năm đó ta được cha ngươi chiếu cố, đáng tiếc lại bị cuốn vào án oan kia, hại ngươi mang gông xiềng nhiều năm, bây giờ, ta giúp ngươi cởi ra, đừng động!
Trương Chính Đạo lập tức đứng yên bất động.
Chỉ thấy Trình Bạch Xuyên giơ tay vỗ lên sau lưng Trương Chính Đạo.
Trong người Trương Chính Đạo tức thì phát ra từng hồi tiếng xiêng xích vỡ nát.
Oanh!
Một tiếng rền vang, lập tức, quanh thân Trương Chính Đạo toát ra vô số kim quang, một luồng khí thế khổng lồ bạo phát ra từ trong người Trương Chính Đạo, cuộn lên thành cuồng phong gào thét trong đại điện.
Trình Bạch Xuyên nhìn khí lưu phát ra từ trong người Trương Chính Đạo, cảm thán nói:
- Không hổ là con trai của cha ngươi, dù bị gông xiềng giam cầm nhiều năm, tu vi chẳng những không lùi mà còn tiến tới!
- Nguyên Thần Cảnh? Trương Chính Đạo, ngươi đột phá tu vi, chỉ dựa vào mở ra phong ấn mà cũng đột phá tu vi?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ha ha ha, Vương Khả, ngươi sai, tu vi ta vốn đã thế này, chỉ là gánh tội thay cha nên mới một mực bị áp chế. Năm đó ta quá mức lỗ mãng, mấy năm qua ta đã học được rất nhiều!
Trương Chính Đạo cảm thán nói.
- Học được hãm hại lừa gạt?
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại, trừng mắt nói:
- Còn không phải học từ ngươi?
- Đánh rắm, trước nay ta không hãm hại lừa gạt bao giờ! Đó là thiên tính của ngươi!
Vương Khả giận nói.
Trương Chính Đạo:
=2} "Hôm nay gọi chư vị đại nhân tới chứng kiến Vương Khả nhận quan chức và tha tội cho Trương Chính Đạo, mục đích cũng là muốn để mọi người nhìn rõ ràng! Từ hôm nay trổ đi, Vương Khả sẽ là một thành viên trong quan trường Đại Thiện chúng ta. Đồng thời, ta không muốn nghe thấy có người nào nhắc đến chuyện cha con Trương Chính Đạo nữa. Trương Tây Lai Chiến Thần dù bị cầm tù trong hình bộ thì cũng là Chiến Thần của Đại Thiện ta! Ai dám nhục mạ Chiến Thần, Đại Thiện tất nghiêm trị không tha!