Mặc dù bọn họ bị giam trong tù nhưng vẫn có trao đổi với lính canh, vẫn có thăm tù, chuyện Hồng Thiên Thánh Sứ đại chiến với Hắc Liên Thánh Sứ vài ngày trước bọn họ cũng có nghe qua.
Vương Khả và Thỏ Vương chạy trốn đến hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ, được Hắc Liên Thánh Sứ bảo vệ, hoàn toàn trở thành người của hắn ta.
La Quân đi bắt người lại bị Hắc Liên Thánh Sứ giết sạch!
Hồng Liên Thánh Sứ tự mình đi đòi người, quyết đấu với Hắc Liên Thánh Sứ một trận, nếu như không phải có Bạch Liên Thánh Sứ đột nhiên xuất hiện can ngăn thì có sẽ Hồng Liên Thánh Sứ đã bị Hắc Liên Thánh Sứ giết chết!
Lấy cảnh giới Nguyên Thần diệt sát cảnh giới Võ Thần, nghe thôi cũng thấy lừa người, nhưng sự thật lại là như thế. Bây giờ những tên có thù với Hắc Liên Thánh Sứ lại càng bị dọa run lẩy bẩy, bọn họ vừa nghe nhắc đến Hắc Liên Thánh Sứ là lập tức hoảng sợ.
Trước đó vài ngày, đám tù nhân là kẻ thù của Hắc Liên Thánh Sứ muốn giết chết Vương Khả, mấy ngày nay bọn họ cứ liên tục thấp thỏm lo âu, trong lòng thầm cầu nguyện Vương Khải đừng có ghi thù, nhưng mà bây giờ, Hắc Liên Thánh Sứ đã đích thân đến. Đám tù nhân lập tức bị dọa sợ đến choáng váng, nào có ý nghĩ phản kháng gì nữa?
Ngay cả Hồng Liên Thánh Sứ còn có thể bị giết, bọn họ làm sao có thể phản kháng lại Hắc Liên Thánh Sứ được chứ? Chỉ có thể cầu xin tha thứ mà thôi!
Về phần Hắc Liên Thánh Sứ này là thật hay giả? Còn cần phải đoán sao?
Ai dám giả mạo Hắc Liên Thánh Sứ đây chứ, huống chỉ Hắc Liên Thánh Sứ vẫn còn đang ở gần đây, ai dám!
Bọn họ nhìn đến vẻ mặt vênh váo tự đắc của Thỏ Vương, kết hợp với thần thái điểm tĩnh của Hắc Liên Thánh Sứ, chuyện này còn gì để nghi ngờ nữa?
Vương Khả, Thỏ Vương ở dưới cờ của Hắc Liên Thánh Sứ, chẳng lẽ bọn họ lại dám cho người giả mạo Hắc Liên Thánh Sứ sao, đây đâu phải là chuyện đùa?
Thật! Chắc chắn là thật rồi! Như vậy mới hợp lý!
Có ai lại muốn chết dám lên tiếng bảo Hắc Liên Thánh Sứ tháo mặt nạ xuống chứng minh thân phận đâu chứ? Không ai dám cả!
Không chỉ đám phạm nhân không dám mà đến cả lính canh, cai ngục cũng không dám!
Đương nhiên vẫn có mấy tên lính canh và cai ngục rục rịch muốn chạy đi thông báo, nhưng đáng tiếc, Thỏ Vương đã chặn ở cửa lớn, lại gọi hết tất cả mọi người ra, giờ phút này còn trốn được sao? Trốn không thoát! Hơn nữa chỉ cần hơi nhúc nhích một chút sẽ lập tức bị Hắc Liên Thánh Sứ giết chết, kiểu gì cũng phải đợi.
Tên lính béo nói:
- Vương Khả đại nhân, Thỏ lão đại, tha mạng cho tôi đi mài!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Tiểu mập, Vương Khả ta dễ lừa gạt nhưng Hắc Liên Thánh Sứ thì không hẻ! Ác Hoàng đã để cho Hắc Liên Thánh Sứ đến tra án, chẳng lẽ ngươi còn không biết tính tình của Hắc Liên Thánh Sứ sao? Hắc Liên Thánh Sứ sợ phiền phức, cứ trực tiếp giết chết hết không phải là được rồi à? Cũng nhờ có ta đi nói tốt cho các ngươi, mới giữ lại được cái mạng nhỏ này cho các ngươi đấy!
Sắc mặt của đám lính canh và cai ngục cứng đờ, nhìn về phía Hắc Liên Thánh Sứ kinh sợ không thôi, toàn thân run rẩy.
Đám lính canh và cai ngục cảm kích nói:
- Đa tạ Vương Khả đại nhân!
Dù sao hình tượng mà Hắc Liên Thánh Sứ xây dựng trong mắt kẻ thù chính là như vậy, trực tiếp giết sạch cho dễ. Giờ phút này mà bọn họ còn có thể sống sót thì đúng là rất may mắn! May mà nhờ có Vương Khả!
Cách đó không xa, Long Ngọc đang vừa kiểm tra xung quanh núi Phù Không vừa nghe Vương Khả đang khoác lác, trong lòng không kiểm được khó hiểu, cuối cùng cũng không mở miệng, để cho Vương Khả tự do phát huy!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Tiểu mập, ngươi có thể tự thú là tốt, ta đã thỉnh cầu Hắc Liên Thánh Sứ, nếu như có người tự thú thì sẽ được miễn xử tử, có thể không liên lụy đến tộc nhân! Mặc dù vẫn phải chịu tội, nhưng biết sai mà có thể cố gắng thay đổi thì không còn gì tốt hơn!
Tên lính béo kia lập tức kích động nói:
- A, đa tạ Vương Khả đại nhân, đa tạ Vương Khả đại nhân!
Vương Khả trầm giọng:
- Còn ai muốn tự thú nữa?
Đám lính canh lập tức giật mình, đưa mắt nhìn nhau Tên mập lo lắng nhìn về phía hai tên lính khác:
- Đại ca, nhị ca, chuyện đã bại lộ, chúng ta không gạt được nữa, bộ các ngươi muốn chết hay là muốn bị diệt tộc sao? Ngày ấy Vương Khả đại nhân đã nghe được giọng của các ngươi rồi!
Sắc mặt của hai tên lính canh kia cứng đờ, lập tức quỳ xuống:
- Chúng ta, chúng ta xin thú tội!
Vương Khả nói:
- Tốt, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hắc Liên Thánh Sứ nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần nhận tội thì sẽ không liên lụy đến tộc nhân, nói không giết các ngươi thì sẽ không giết các ngươi!
Ba tên lính canh kích động:
- Đa tạ Hắc Liên Thánh Sứt Vương Khả nhìn những tên lính canh và cai ngục khác. Trong đó có vài tên ánh mắt liên tục biến hóa.
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Không phải chỉ có lính canh ngục mà cai ngục cũng có vấn đề, tù nhân bên trong lại dám phối hợp với lính canh bỏ túi Phù Không Thạch, các ngươi vốn là tù nhân, thân là tù nhân lại dám đi đánh cắp Phù Không Thạch, nếu như bị điều tra ra thì chính là điệt tộc!
Ba ngàn tù nhân lập tức biến sắc, hốt hoảng nhìn về phía Hắc Liên Thánh Sứ.
Vương Khả trầm giọng:
- Vẫn là câu nói kia, tự giác đầu thú thì có thể đặc xá tội diệt tộc, có thể miễn được tội chết!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả, sắc mặt phức tạp.
Vương Khả cười cười nói:
- Ta biết, trong các người, có người trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn, không nghĩ đến chuyện tự thú, cho rằng bọn ta không tra ra được đúng không? Không sao, hôm nay ta đến đây chính là để tra án! Có Hắc Liên Thánh Sứ tọa trấn là được rồi, ta tới điều tra cũng giống như vậy thôi!
Tất cả mọi người cau mày nhìn Vương Khả.
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Phù Không Thạch là vật trực tiếp tiến cống hoàng cung, là đồ của Ác Hoàng! Đánh cắp Phù Không Thạch chính là đánh cắp đồ của Ác Hoàng, Ác Hoàng mà nổi giận thì mặc kệ sau lưng các ngươi có hậu trường gì, cho dù là ai cũng không cứu được cái ngươi, các ngươi phải nhớ cho kỹ!