Long Ngọc nhíu mày:
- Sao ngươi lại gọi ta là lão đại?
Đại La Kim Bát đáp ngay:
- Bởi vì ta cảm nhận được khí tức thuần khiết của Phật Như Lai ở trên người ngươi, trước kia lúc ta đi theo Sắc Giới, cũng cảm nhận được khí tức thuần khiết của Địa Tạng Vương Bồ Tát ở trên người hắn. Đạo tu của ngài giống như Như Lai Phật Tổ, còn đạo tu của hắn ta chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát! Mặc dù đi theo đạo của Địa Tạng Vương đạo không tệ, nhưng mà làm sao hơn được đạo của Như Lai Phật Tổ kia chứ?
Long Ngọc:
Vương Khả nhăn mặt:
- Thói đời đổi thay, bây giờ ngay cả một cái chén bể cũng học đòi đi ôm bắp đùi của người ta rồi à?
Mà Trương cai ngục ở bên cạnh đã sắp nhìn đến trợn tròn hai mắt, con mẹ nó, đây là thứ đồ chơi gì vậy? Lại còn có thể nói chuyện được à?
Long Ngọc trầm giọng nói:
- Ngươi nhìn thử Xá Lợi Tử này trước xem sao, ngươi có nhận biết được không?
Đại La Kim Bát lập tức áp lên phong ấn trên Tiên Nhân Băng, cảm thụ được Thất Thải Xá Lợi Tử bên trong.
Đại La Kim Bát kinh ngạc nói:
- Đại Quang Minh Bồ Tát Xá Lợi Tử à? Sao lại là Đại Quang Minh Bồ Tát Xá Lợi Tử được? Phật Môn vẫn luôn không tìm được Xá Lợi Tử này, thế mà lại ở đây sao?
Vương Khả khó hiểu:
- Đại Quang Minh Bồ Tát là gì?
Đại La Kim Bát kinh ngạc nói:
- Một ngàn năm trước, Đệ Nhất Bồ Tát của Phật Môn đi đánh trận, tham gia trận chiến kinh thế ở Trung Thần Châu kia, cuối cùng vẫn lạc Trung Thần Châu! Xá Lợi Tử của hắn thế mà lại ở nơi này à?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên:
- Ngươi biết sao? Quá tốt rồi! Là người quen càng dễ hành động, ngươi có thể khuyên như Xá Lợi Tử này một chút, để cho bản thân nó tự đi ra không?
Đại La Kim Bát mở miệng nói:
- Ta biết khí tức của nó, nhưng nó lại không quen biết ta! Ta và nó không quen biết!
Vương Khả trợn mắt:
- Đã không quen, vậy mà ngươi còn nói nhảm với ta nửa ngày!
Đại La Kim Bát nói:
- Hay là để ta qua xem thử, ngươi úp ngược ta lên trên phong ấn đi, nói không chừng có thể làm được! Dù sao cũng cùng xuất thân từ Phật Môn, tốt xấu gì nó cũng phải cho ta một chút mặt mũi chứ! Long Ngọc úp ngược Đại La Kim Bát lên trên phong ấn Tiên Nhân Băng, đối diện với Thất Thải Xá Lợi bên dưới.
Đại La Kim Bát nhìn xuống lớp băng cứng kia, cất giọng quỷ dị:
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ta là Tiểu Kim trong Phật Môn, mau ra đây chơi với ta đi!
Vương Khả và Long Ngọc nói không nên lời.
Quả nhiên Thất Thải Xá Lợi Tử ở phía dưới không thèm để ý tới Đại La Kim Bát. Con mẹ nó, ai lại bệnh tới nổi đi chơi với một cái chén bể đây? Nó lấy đâu ra tự tin về sức hút của bản thân tới như vậy?
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ta là Phật Môn Tiểu Kim, mau ra đây chơi với ta đi!
- Đại Quang Minh Bồ Tát, xin hãy thương xót, ta có thể theo lão đại ngài hay không, toàn bộ đều dựa vào ngài!
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngài không thể tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng xuất thân từ Phật Môn, mặc dù ngài đã chết, nhưng sinh là người của Phật Môn, chết cũng là quỷ của Phật Môn, không, ngài không phải là quỷ, chết là Xá Lợi Tử của Phật Môn! Ngài và ta là người cùng bang phái nên hỗ trợ nhau!
- Ra đây đi mà, giúp Phật Môn Tiểu Kim đáng thương ta một chút đi mà! Phật Môn cần ngài!
Đại La Kim Bát kia không ngừng lấy lòng Thất Thải Xá Lợi Tử, Vương Khả nhìn thấy một màn này, cơ mặt giật giật..
Đại La Kim Bát này quả nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì, cái tên này có trãi thảm cũng đừng có không biết xấu hổ như vậy chứ!
Trông cậy vào Đại La Kim Bát, chỉ sợ không có bao nhiêu hy vọng! Vẫn phải tìm phương pháp khác thôi!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Trương cai ngục, nếu như ngươi đã biết chân tướng thì hẳn cũng phải biết cách phá giải phong ấn này đúng không?
Trương cai ngục lập tức lo lắng, nói:
- Ta... ta cũng không rõ! Ngày đó bọn họ căn bản không cho phép ta đến gần! Ta thật sự không biết đám người Hồng Liên Thánh Sứ làm bằng cách nào!
Bản thân hắn ta chỉ là một tên cai ngục mà thôi, làm sao biết nhiều chuyện như vậy được chứ?
Vương Khả hỏi:
- Ngày ấy, ngươi đã nhìn thấy những gì?
Sắc mặt Trương cai ngục cứng đờ:
- Ngày đó...
Vương Khả thúc giục hắn ta:
- Mau nói đi!
Trương cai ngục nhớ lại:
- Ngày đó có rất nhiều người mặc đồ đen, bọn họ đã tiến vào ngục giam Phù Không từ sớm, mai phục sẵn ở trên núi Phù Không, sau đó, có một nữ tử xinh đẹp dẫn theo Ác Hoàng đến đây. Lúc đó ta đã sợ đến mức choáng váng, mà đúng lúc này Hồng Liên Thánh Sứ cũng xuất hiện, hắn ta chào hỏi Ác Hoàng, nói đã bắt nhốt cái kẻ làm nhục nữ tử xinh đẹp kia vào trong Ngục Giam Phù Không, tiếp theo...
Thần sắc Vương Khả khẽ động, hắn đã đoán ra được đại khái:
- Giả mạo đứa con gái thần bí của Ác Hoàng, lừa gạt bà ấy, nói hai trăm năm nay con gái bà ấy đã bị một người xấu làm nhục, Ác Hoàng vì báo thù cho nữ nhi nên đã tự mình dẫn theo nữ nhi đến đây, bởi vì thời gian cấp bách, ngoài giận dữ, thương yêu và sủng ái ra, những chuyện khác bà ấy căn bản không hề cố kỵ, trực tiếp đến đây. Mà đám người Hồng Liên Thánh Sứ thì đã thiết lập sẵn một cái bẫy hoàn hảo ở chỗ này đúng không?
Trương cai ngục có chút sợ hãi, nói:
- Ta... ta cũng không rõ nữa!
Vẻ mặt Vương Khả nghi ngờ, nói:
- Nhưng mà trong ngục giam Phù Không nhiều người như vậy, không nói đến lính canh, còn có cả tù nhân, nhiều người như vậy mà lại không có ai biết Ác Hoàng đến đây sao? Chẳng lẽ bọn họ có thể lừa Ác Hoàng đến đây, phong ấn ở nơi này vậy mà lại không hề có một tí động tĩnh gì à? Ngoài bọn ngươi ra hình như cũng không ai phát giác ra được đúng không?
Trương cai ngục hồi tưởng:
- Ngày đó đại trận ở ngục giam Phù Không mở ra, vừa có thể làm cho người ở bên ngoài không có cách nào thấy rõ những chuyện đang xảy ra bên trong ngục giam, vừa có thể khiến cho người bên ngoài không thể nghe được một chút tiếng động nào trong ngục, về phần đám tù nhân và chúng ta...