Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1440 - Chương 1441: Trầm Mặc

Chương 1441: Trầm mặc

- À, Vương Khả sao? Là một nam nhân, hắn là người yêu của vị lão đại này!

Ánh mắt Đại Quang Minh Bồ Tát quan sát một lúc:

- Người yêu à?

Đại La Kim Bát tiếp tục nói:

- Đúng vậy, Đại Quang Minh Bồ Tát, ngài một đời tu Phật, chỉ sợ không hiểu được tình yêu nam nữ, đây là một lại tình cảm yêu đương giữa nam và nữt Bỗng nhiên Đại Quang Minh Bồ Tát trầm mặc một hồi:

- Yêu sao?

Đại La Kim Bát hiếu kỳ nói:

- Sao vậy Bồ Tát?

Đột nhiên vẻ mặt Đại Quang Minh Bồ Tát phức tạp, nhìn về phía Long Ngọc:

- Ma cũng có thể yêu sao?

Long Ngọc cũng sững sờ, không phải nói Đại Quang Minh Bồ Tát này rất cực đoan sao? Sao bà ấy lại hỏi vấn để này? Ánh mắt Long Ngọc kiên định, gật đầu:

- Có thể!

Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn Long Ngọc, nhìn đi nhìn lại, nhìn thấy sự kiên định bên trong ánh mắt của Long Ngọc, Đại Quang Minh Bồ Tát giống như nhớ ra điều gì đó.

Ánh mắt Đại Quang Minh Bồ Tát lay động:

- Chẳng lẽ năm đó là ta hiểu lầm hắn? Nhưng mà các sư huynh đều nói...

Đại La Kim Bát hiếu kỳ hỏi:

- Bồ Tát? Ngài sao vậy?

Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn chằm chằm Long Ngọc một hồi:

- Ngươi phải cứu nữ nhân ngu xuẩn quên nguồn quên gốc bên trong phong ấn kia sao?

Long Ngọc kinh ngạc nói:

- Bà nói là Ác Hoàng sao? Bà biết Ác Hoàng à?

Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng, nói:

- Bản tôn đương nhiên biết bà ấy, năm đó bà ấy vì một tên ma đầu, chối bỏ toàn bộ thiên hạ! Cam tâm tình nguyện nhập ma, trở thành kẻ địch của toàn thế giới! Ngu xuẩn, đáng chết! Lần này phong ấn Xá Lợi Tử của bản tôn vừa mở ra, ta lập tức cảm nhận được là bà ấy, tất nhiên sẽ không để cho bà ấy đi ra!

Long Ngọc tối sầm mặt:

- Ngươi...

Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn chằm chằm Long Ngọc:

- Ngươi muốn thả bà ấy ra à?

Long Ngọc thở dài, gật đầu:

- Đúng vậy!

Đại Quang Minh Bồ Tát thấp giọng:

- Bản tôn có thể thành toàn cho ngươi, thậm chí bản tôn còn nhìn ra, ngươi gặp phải chút vấn đề trong tu hành, cần một phật bảo chí dương để điều hòa bản thân, ta có thể giúp ngươi hòa tan một phần lực lượng Xá Lợi Tử này của ta, tạo điều kiện cho ngươi sử dụng, giúp ngươi tiếp tục đột phá!

Long Ngọc nhíu mày:

- Bà muốn làm gì?

Đại Quang Minh Bồ Tát nói:

- Ta muốn giúp ngươi, ngươi giúp ta đi tìm một câu trả lời nhóm sư huynh đều nói là sai, mà người kia lại nói câu trả lời là đúng, ta không biết rõ câu trả lời nào mới đúng, ta muốn ngươi giúp ta đi tìm!

Bên trong giọng nói nặng nề, ánh mắt Đại Quang Minh Bồ Tát giống như hiện lên vẻ ưu thương, một loại yếu ớt.

Long Ngọc ứng tiếng:

- Được thôi!

- Ẩm!

Sau đó, chỉ thấy tàn niệm của Đại Quang Minh Bồ Tát bao vây lấy Thất Thải Xá Lợi Tử, trong nháy mắt rơi vào trong tay Long Ngọc.

- Rắc!

Từng đạo thất thải quang mang từ bên trong Tiên Băng Nhân phong ấn lập tức tiêu tán mà ra.

Trên phong ấn Tiên Nhân Băng xuất hiện từng tia rạn nứt! Ác Hoàng có thể thoát khỏi phong ấn!

Ác Thần Đô, trên không của hoàng cung.

Đại chiến vẫn đang tiếp tục, giờ phút này, vẻ mặt của Hắc Liên Nhân Hoàng lo lắng nhìn về phía đảo Hồng Liên Thánh Sứ, Bạch Liên Thánh Sứ đã qua đó một thời gian dài, vì sao ngay cả một chút động tĩnh cũng không cớ?

Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hắn ta và Hồng Liên Nhân Hoàng ở cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau, hiện tại gương mặt của Hồng Liên Nhân Hoàng đang rất bực bội.

Rốt cuộc ngục giam Phù Không đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hồng Liên Nhân Hoàng nhân cơ hội bị trúng một kích bay thẳng lên không trung, nháy mắt nhìn về phương xa.

Lần nhìn xuống phía dưới này, con ngươi Hồng Liên Nhân Hoàng lập tức co rút, bởi vì Hồng Liên Nhân Hoàng nhìn thấy Hồng Liên Thánh Sứ đã chết rồi, đính ở bên ngoài ngục giam Phù Không, mà Bạch Liên Thánh Sứ lại trông như một tên đần độn đứng yên tại chỗ, không biết đang tự hỏi cái gì.

Đã xảy ra chuyện rồi sao? Bên kia thật sự có chuyện rồi!

Hồng Liên Nhân Hoàng liếc mắt ra hiệu cho Hắc Liên Nhân Hoàng.

- Oành!

Một tiếng vang lớn vang lên, song phương đại chiến bị chấn động mạnh một cái, hai bên tách nhau ra.

Hồng Liên Nhân Hoàng lạnh lùng quát một tiếng:

- Hừ, Hoàng Thiên Phong, quả nhiên là ngươi tự tìm cái chết, chúng ta cần gì phải ngăn cản ngươi, thực lực của Ác Hoàng thiên hạ đệ nhất, há lại có thể để cho ngươi đối phó, ngươi đã tự tìm đến cái chết, vậy thì tự mình đi đi!

Hắc Liên Nhân Hoàng đứng ở bên cạnh cũng không ngăn cản Hoàng Thiên Phong nữa.

Điều này khiến cho Hoàng Thiên Phong nhăn mày, tình huống gì thế này? Hắn ta không ngăn cẩn sao?

- Hừ Hoàng Thiên Phong không hề do dự, trong nháy mắt đã bay thẳng đến hoàng cung.

Mà thân hình của Hồng Liên Thánh Sứ và Hắc Liên Thánh Sứ thoắt một cái đã biến mất ngay tại chỗ.

Giữa không trung, còn có một nam nhân trung niên cao gầy là Ma Thần, híp mắt nhìn Hồng Liên Nhân Hoàng và Hắc Liên Nhân Hoàng rời đi. Sau đó hắn ta liếc nhìn về hướng ngục giam Phù Không, lại nhìn về hướng hoàng cung, trên mặt lộ vẻ âm trầm.

Hắn ta không cùng bất cứ ai rời đi, cứ đứng ở giữa không trung giống như đang bảo vệ.

Hoàng Thiên Phong xông vào hoàng cung.

Một đám thị vệ lập tức hô lên:

- Hộ giá, hộ giải Chẳng qua ở trước mặt Hoàng Thiên Phong, hắn ta căn bản không đáng chú ý, trong nháy mắt, Hoàng Thiên Phong đã vọt đến trung tâm Ác Thần Điện.

Giờ phút này, phần lớn quan viên đang đứng ở bên ngoài Ác Thần Điện đều đang lớn tiếng trách mắng:

- Hoàng Thiên Phong, ngươi dám ngỗ nghịch tạo phản à!

- Ẩm!

Hoàng Thiên Phong đạp một cước vào cửa lớn của Ác Thần Điện, căn bản không hề đề ý đến tất cả mọi người.

Hắn ta vừa vào bên trong Ác Thần điện, lập tức nhìn thấy một nữ tử ngã xuống giữa vũng máu.

- Cái gì đây? Ác Hoàng? Ác Hoàng chết rồi sao?

- Sao Ác Hoàng lại chết được?

- Không được!

Một đám quan viên tụ tập lại, giật mình la lên.

Chỉ có Hoàng Thiên Phong biến sắc:

- Không ổn, không ổn rồi! Chuyện Ác Hoàng tự sát này là sao?

Trong nháy mắt, Hoàng Thiên Phong xông ra khỏi Ác Thần điện, nhìn về phía Ma Thần gầy gò cách đó không xa.

Hoàng Thiên Phong trừng mắt ngạc nhiên kêu lên:

Bình Luận (0)
Comment