- Phong ấn này chỉ vừa mới mở ra thôi sao? Lúc trước khi ta vừa đến vẫn chưa mở à? Ta bị Vương Khả dọa sợ! Nếu không phải Vương Khả ngăn ta lại, có thể ta đã ngăn cản được rồi, rõ ràng ta có thể ngăn cản được, thế mà lại bị Vương Khả cản lại phá hồng ư? Vương Khả, Vương Khả, cái tên Vương Khả đáng chết này.
Một đám cường giả kinh hãi rùng mình.
Ác Hoàng rời núi, lúc đầu rõ ràng bọn họ vẫn còn có thể ngăn được mà lại không đi ngăn, chuyện này nên có bao nhiêu phiền não?
Mà vẻ mặt của Vương Khả lại mừng như điên, lập tức hô to:
- Cung nghênh Ác Hoàng thoát khỏi phong ấn!
Vương Khả hô to xong, lập tức đi thẳng đến núi Phù Không, một khắc cũng không trì hoãn, hắn rất sợ hai đại Nhân Hoàng ở sau lưng chó cùng rứt giậu.
Vương Khả bay đến đỉnh núi, đáp xuống bên cạnh Long Ngọc.
Một luồng khí lãng đánh tới, làm cho toàn thân Vương Khả lập tức căng cứng, cảm giác giống như bị thiên uy áp chế lại.
Vương Khả nhìn về phía cái hố sâu kia.
Trong hố sâu, một hắc y nữ tử chầm chậm trồi lên.
Khóe mắt đuôi mày của nữ tử kia đều dựa theo tiêu chí mỹ nhân,, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, trong tay nữ tử đang ôm một cái tã lót, thế nhưng trong tã lót lại không hề có đứa bé nào, chỉ thấy trong tã lót một mảng đen kịt, giống như có một cái vòng xoáy khiến cho người khác không thể nhìn rõ bên trong tã lót có gì.
Người phụ nữ sở lên vị trí đầu của tã lót, trong ánh mắt lộ ra một tia áy náy:
- Con ngoan của ta, là mẹ không tốt, thế mà lại nhận nhầm con với người khác, là mẹ không tốt! Sau này mẹ sẽ không nhìn nhầm nữa đâu! Trên đời này, không ai có thể thay thế con được, con mới là đứa con duy nhất của mẹ, con ngoan đừng khóc, mẹ ôm con nhé!
- Oa oa oa! Thứ trong tã lót kia thế mà lại phát ra từng đợt tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ.
Một màn này làm cho Vương Khả phải nuốt một ngụm nước bọt, đây là, đây là tình huống gì vậy? Cái tã lót kia không phải là giả sao? Sao lại có tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ?
Một tiếng la truyền đến:
- Ác Hoàng, Ác Hoàng! Ngài thoát khỏi phong ấn rồi sao? Là ai đã hãm hại ngài, ai đã hãm hại ngài vậy?
Tiếp theo chỉ thấy Hoàng Thiên Phong rốt cuộc cũng khoan thai chậm rãi tới sau, xông vào ngục Giam Phù Không.
Hoàng Thiên Phong nháy mắt đã xông lên núi Phù Không, bảo hộ bên cạnh hắc y nữ tử từ bên trong hố lớn đi ra.
Hắc y nữ tử đi ra khỏi hố to, ôm lấy tã lót, nhìn một vòng mọi người ở bốn phía xung quanh. Ánh mắt nhu nhược ban nãy chậm rãi thu liễm, thay vào đó là một đôi mắt lặng lệ đầy sát khí, tựa như nháy mắt đã đổi thành một người khác vậy.
Vương Khả cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng xung quanh ở dưới ánh mắt của Ác Hoàng, tất cả bỗng chốc lạnh đi rất nhiều.
Phía dưới, Bạch Liên Thánh Sứ, Hồng Liên Nhân Hoàng, Hắc Liên Nhân Hoàng trong nháy mắt hoàn toàn biến sắc, giống như gặp phải đại địch.
Trong ánh mắt của Ác Hoàng chậm rãi ngưng tụ ra một luồng sát ý, sát ý vừa ra, phút chốc đã làm cho nhiệt độ bên trong ngục giam Phù Không hạ thấp, trong lúc nhất thời thế mà còn nổi lên một trận tuyết trắng, một luồng sáng ý sống sờ sờ không chút nào che giấu lộ rõ ra ngoài.
Bạch Liên Thánh Sứ lập tức da đầu tê dại, quỳ rạp xuống đất:
- Ác Hoàng tha mạng, thuộc hạ đã biết sai rồi!
Giờ khắc này, Bạch Liên Thánh Sứ ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không có, cho dù có đồng minh là hai đại Nhân Hoàng đứng bên cạnh. Hắn ta nhìn thấy sát ý mà Ác Hoàng lộ ra, lại không chút do dự quỳ xuống, tựa như đã buông bỏ chống cự.
Hắc Liên Nhân Hoàng cất giọng lạnh lùng:
- Ác Hoàng, ngài làm sao lại thành cái dạng này?
Hồng Liên Nhân Hoàng cũng đề phòng, quanh thân toát ra từng đợt ngọn lửa màu đồ:
- Ác Hoàng, ngài muốn giết đám chúng ta sao? Ngài không thể làm vậy được.
Sát khí trong mắt của Ác Hoàng càng ngày càng thịnh, đúng lúc mà Ác Hoàng sắp sửa ra tay, một bóng người lập tức xông vào ngục giam Phù Không.
Thân ảnh kia hét lớn lên một tiếng:
- Ác Hoàng, ngài quên lời thân nói rồi sao? Tứ Đại Nhân Hoàng, thiếu một người cũng không được! Lần đại nạn này tất cả là do Hồng Liên Thánh Sứ, Hồng Liên Thánh Sứ đã đền tội rồi, tất cả đến đây là kết thúc!
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn qua.
Hoàng Thiên Phong tức giận trừng mắt:
- Thập Tam Ma Thần, Ác Hoàng bị hãm hại, hung thủ đang ở trước mắt, ngươi còn bảo Ác Hoàng phải nhẫn nại à?
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn về phía nam tử gầy gò kia:
- Ma Thập Ta, ngày hôm nay trẫm phải khốn đốn như vậy, ngươi cũng có phần đúng không?
Vương Khả lại đột nhiên nhìn về phía nam tử gầy gò kia. Hoàng Thiên Phong gọi hắn ta là Thập Tam Ma Thần à? Có phải là một trong Tam Đại Ma Thần của Đại Ác Hoàng Triều không? Ác Hoàng gọi hắn là Ma Thập Tam sao?
Ma Thập Tam à? Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Trước đó bản thân hắn bái nhập Thiên Lang Tông, đã từng chém qua một tên tà ma tên gọi là Ma Thập Bát, hại bản thân hắn xui xẻo mười năm, cái tên Ma Thập Bát kia đi theo Long Hoàng, nghe nói hắn ta còn xúi giục Long Hoàng phản bội Phật Môn.
Liệu tên Ma Thập Tam này và Ma Thập Bát có quan hệ gì không?
Đều lấy con số để đặt tên thì phải? Ma Thập Tam à?
Ma Thập Tam thở dài, nghiêm túc nói:
- Ác Hoàng, qua hôm nay, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa! Quan trọng là mong cầu cả đời của ngài! Ngài có còn nhớ không? Tứ Liên Nhân Hoàng, thiếu một người cũng không được!
Chẳng lẽ ngài muốn để cho chuyện sắp thành lại bại sao?
Hoàng Thiên Phong trừng mắt tức giận:
- Ma Thập Tam, ngươi nói cái gì đó? Nhân Hoàng thì thế nào?
Bọn họ muốn hại chết Ác Hoàng đó, rốt cuộc ngươi ở bên phe nào? Còn nữa, ngươi cũng tham gia vào âm mưu lần này đúng không?
Ác Hoàng híp mắt, liếc nhìn hai đại Nhân Hoàng, lại nhìn về phía Ma Thập Tam.
Ác Hoàng lạnh lùng nói:
- A ha ha ha? Trẫm không thể giết bọn họ sao? Vậy ngươi có thể nhận tội thay cho bọn họ được không? Ngươi đi chết đi!
Ma Thập Tam tối sầm mặt, quay đầu nhìn hai đại Nhân Hoàng, cuối cùng gật đầu:
- Thần nhận lấy cái chết!
Ác Hoàng lạnh lùng nói: